Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1114

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:57:13
Lượt xem: 32

Nhưng đó mới chỉ là điều đầu tiên khiến Diệp Chi Tinh kinh hãi.

Điều thứ hai... xảy ra khi cậu nhấc chăn lên.

Ngay trước mặt cậu, một con rối đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, đôi môi đỏ tươi như máu, nở một nụ cười quỷ dị với cậu.

Diệp Chi Tinh: "Vãi!!!"

Ban đầu, cậu còn tưởng mình gặp ma. Nhưng sau khi hoàn hồn lại, nhìn kỹ hơn, cậu mới nhận ra đó chỉ là một con rối.

Cậu lập tức run rẩy bấm điện thoại nội bộ gọi xuống quầy lễ tân.

"Xin chào, tôi có một con rối trong phòng. Là ai để nó ở đây vậy?"

Bên kia vang lên giọng nói bình thản, thậm chí còn có chút vui vẻ:

"Thưa ngài, đây là một trong những điểm đặc sắc của Nhà hát kịch Robin Seth. Chúng tôi hy vọng con rối này có thể cùng ngài ngủ một giấc thật ngon."

Diệp Chi Tinh: "!!!"

Ai mà cần một thứ cõi âm thế này ngủ cùng chứ!?

Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận. Lúc trước cậu đã phản đối đến đây, nhưng Diệp Chi Dương cứ khăng khăng kéo cậu theo.

Diệp Chi Dương thích thám hiểm, còn cậu thì không!

Nếu lần này có thể bình an rời khỏi Nhà hát kịch Robin Seth, cậu thề sẽ từ bỏ hoàn toàn ý định đi du lịch, biến mình thành một tên trạch nam chính hiệu!

Cũng may, hiện tại cậu biết được một tin tốt—Diệp Chi Dương vẫn chưa chết.

Chỉ là manh mối quá nhiều, quá hỗn loạn, cậu không thể xác định anh trai mình đã đi đâu.

Diệp Chi Tinh thở dài, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, kéo chăn trùm kín đầu, dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ai cũng biết một điều: Khi đã bước chân vào khung cảnh kinh dị, nhân vật chính vĩnh viễn không thể ngủ yên đến sáng.

Quả nhiên, nửa đêm Diệp Chi Tinh bỗng giật mình tỉnh dậy.

Thực ra, cậu vốn dĩ không phải là người ngủ chập chờn. Nhưng hôm nay, ở một nơi xa lạ thế này, giấc ngủ của cậu đặc biệt không yên.

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu.

Cậu đã xem rất nhiều phim kinh dị, và có một điều quan trọng mà tất cả nhân vật trong phim đều phải nhớ: Nếu nửa đêm tỉnh dậy mà không ngủ tiếp, thì chính là tự tìm đường chết.

Vậy nên, Diệp Chi Tinh vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ tiếp.

Nhưng rồi, cậu nhận ra có gì đó... không đúng.

Trong phòng, ngoài cậu ra... hình như còn có một người khác.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Cậu không dám nhúc nhích, chỉ khẽ hé mắt, để có thể quan sát xung quanh mà không khiến "thứ kia" nhận ra rằng cậu đã tỉnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, tim cậu suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1114.html.]

Bà Tân Quả… đang đứng ngay đầu giường cậu, nhìn chằm chằm vào cậu!

Khuôn mặt bà ta trắng bệch, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong phòng. Dường như cảm nhận được cậu đã tỉnh, bà ta từ từ nở một nụ cười quỷ dị.

Sau đó, bà ta giơ tay lên—

Bóp chặt lấy cổ cậu!

"... Đm!"

Diệp Chi Tinh hoảng loạn giãy giụa, nhưng bàn tay của bà Tân Quả như một gọng kìm siết chặt lấy cổ cậu, ngăn cậu thở.

Cậu cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Sức lực của một người phụ nữ bình thường không thể nào mạnh hơn cậu được, nhưng lúc này, bà ta lại có thể dễ dàng ghì chặt cậu xuống giường như thể cậu chỉ là một con búp bê vô lực.

Mẹ nó…

Cậu còn chưa tìm thấy anh trai, sẽ không c.h.ế.t ở đây thật đấy chứ!?

Hơi thở của cậu ngày càng yếu dần, ý thức dần mờ nhạt.

Ngay khi cậu nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết, cơ thể bỗng nhiên chấn động dữ dội—

Diệp Chi Tinh bật dậy khỏi giường, thở hổn hển.

Mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, trong phòng vẫn chỉ có một mình cậu.

Không có bà Tân Quả.

Không có ai cả.

"... Một giấc mơ?"

Cậu lau mồ hôi trên trán, trái tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng lại ở những tấm gương trong phòng.

Những tấm gương… vô cùng kỳ lạ.

Chúng phản chiếu hình ảnh của căn phòng, nhưng không hiểu sao, Diệp Chi Tinh cứ có cảm giác trong đó đang ẩn chứa điều gì đó không đúng.

Cậu cảm thấy gai người.

Không do dự, cậu lập tức mở vali, lôi tất cả quần áo ra, phủ kín lên từng tấm gương trong phòng.

Chỉ có chiếc gương trên trần nhà là cậu không thể làm gì được.

Cậu ngước lên nhìn nó, rồi nhắm mắt lại, lẩm bẩm tự trấn an bản thân:

"Thôi kệ... cứ coi như tên độc thân như mình cũng đang tận hưởng niềm vui thú đi."

Sau khi che hết những tấm gương, cậu leo lên giường, nhưng hoàn toàn không thể ngủ lại được nữa.

Cậu cứ mở mắt thao láo như thế, cho đến tận khi trời sáng.

Loading...