Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1104
Cập nhật lúc: 2025-03-25 15:53:02
Lượt xem: 13
Mọi người đồng loạt rơi vào im lặng.
Chỉ mới nghe chú Phạm kể lại, ai nấy cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng, lông tóc dựng ngược.
Chú Phạm cười khổ, giọng khàn đặc:
"Giải thích như vậy, mọi người đã hiểu chưa? Nếu không phải do bọn tôi chọc giận ổ rắn kia, thì vì lý do gì chúng lại quay lại báo thù? Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, chúng tôi đã vướng vào chuyện này... và tất cả đều phải trả giá! Đừng mong có ai trốn thoát!"
Lục Lâm Viên do dự, lên tiếng:
"Nhưng mà, chú Phạm... chẳng phải chú vẫn còn sống đây sao?"
Nghe vậy, chú Phạm đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Lục Lâm Viên chưa kịp phản ứng, đã đối diện với khuôn mặt méo mó, biến dạng, đầy sẹo bỏng của ông ta. Khoảnh khắc đó, cái vẻ dữ tợn của chú Phạm còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ!
Lục Lâm Viên giật b.ắ.n mình, hít sâu một hơi, tim như ngừng đập.
Chú Phạm gằn từng chữ, giọng khàn đặc như vọng lên từ cõi chết:
"Cô nhìn tôi thế này... có còn giống một người sống không?"
Ông ta cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu:
"Tôi đã phải trả giá rồi! Tôi cũng đã bị trừng phạt rồi! Trận hỏa hoạn năm đó... tôi sẽ không bao giờ quên được!"
Dứt lời, ông ta dùng hết sức đẩy bánh xe lăn, tiến đến trước bàn Bát tiên. Không một chút do dự, ông ta lảo đảo nhảy xuống khỏi xe lăn, khó nhọc quỳ sụp xuống đất.
Trước bức tranh rắn thần treo trên tường, ông ta cúi đầu, đôi môi mấp máy, lẩm bẩm như niệm chú:
"Hai mươi năm trước... lẽ ra con đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó. Là thần rắn đã rủ lòng thương... mới giữ lại cái mạng hèn này của con... Từ nay về sau, con sẽ sám hối, sẽ cúng bái ngài, đời này kiếp này, mãi mãi không quên... Thần rắn, ngài đã giơ cao đánh khẽ, con mãi mãi đội ơn ngài..."
Giọng nói ông ta pha lẫn kính sợ, run rẩy, lại xen lẫn cả một chút điên cuồng.
Đối với thần rắn...
Ông ta sợ hãi. Đương nhiên là sợ. Vì loài sinh vật này suýt chút nữa đã lấy mạng ông ta.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Nhưng không chỉ có sợ hãi.
Mà còn kính trọng. Còn ám ảnh.
Trong số tất cả những người có mặt năm đó, ông ta là kẻ duy nhất còn sống sót. Vì sao? Vì thần rắn đột nhiên động lòng trắc ẩn, tha cho ông ta một mạng sao? Hay còn có lý do nào khác?
Ông ta không biết.
Nhưng kể từ sau trận hỏa hoạn kinh hoàng đó, rắn... đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của ông ta.
Chỉ có như vậy... ông ta mới có thể tiếp tục sống.
Không khí trong phòng tràn ngập sự nặng nề, u ám đến đáng sợ.
Lục Lâm Viên vô thức lùi lại phía sau, trốn sau lưng chị gái mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1104.html.]
Chỉ có Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh ngồi yên, chậm rãi nói:
"Nhưng có một khả năng khác... Chú Phạm, chú có từng nghĩ đến chưa?"
Chú Phạm ngước lên, ánh mắt đục ngầu nhìn Kỷ Hòa:
"Hả?"
Kỷ Hòa nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nói:
"Có khi nào... con rắn kia chưa từng có ý định g.i.ế.c chú? Nó xuất hiện tại hiện trường hỏa hoạn, không phải để báo thù chú... mà là để cứu chú?"
Chú Phạm ngẩn người.
Lời nói của Kỷ Hòa như một lưỡi d.a.o sắc bén, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Ký ức đột nhiên cuộn trào, như một cuốn phim cũ kỹ tua ngược về hai mươi năm trước.
...
Đêm hôm đó.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng cả công trường trong tiếng gỗ cháy lách tách và những cột khói đen nghịt.
Ông ta đã muốn chạy.
Nhưng một thanh xà ngang rực lửa bất ngờ đổ xuống, đập thẳng vào hai chân ông ta.
Cơn đau như xuyên thấu tận xương tủy, khiến ông ta suýt ngất đi.
Tệ hơn nữa, thanh xà ngang quá nặng, đè chặt lấy chân, khiến ông ta hoàn toàn không thể cử động.
Lửa mỗi lúc một lan rộng.
Ông ta không thể làm gì khác ngoài nằm đó, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa ngày càng gần... và chờ đợi cái chết.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gào thét của lão Từ.
Nhưng còn ông ta thì sao?
Ông ta sẽ c.h.ế.t thế nào?
Bị thiêu sống?
Hay sẽ giống như lão Từ—bị ăn mất nội tạng, c.h.ế.t một cách thê thảm?
Có lẽ đây chính là quả báo.
Không nên động vào ổ rắn đó. Đáng lẽ... không nên...
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, một sinh vật nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Một con rắn.
Nó đang nhìn ông ta.
Một người, một rắn, đối diện nhau trong biển lửa ngùn ngụt.