Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1065
Cập nhật lúc: 2025-03-24 11:22:06
Lượt xem: 16
Trên gương mặt Hứa Kim Phượng thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, giọng bà trầm xuống, mang theo chút bùi ngùi:
"Lúc trước, tôi chỉ lo kiếm tiền, chỉ biết nấu cơm cho người ngoài. Giờ đây, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi chỉ muốn nấu một bữa cơm cho chính gia đình mình thôi."
Bà cười buồn, ánh mắt vương chút tiếc nuối:
"Con trai tôi không biết nấu ăn, còn chồng tôi thì... món ông ấy nấu thật sự rất khó ăn. Trong nhà, chỉ có tôi là nấu được cơm ngon. Nhưng mà từ nay về sau, dù họ có muốn ăn cơm tôi nấu, cũng không còn cơ hội nữa rồi..."
Bây giờ, Hứa Kim Phượng chỉ là một linh hồn, hơn nữa, tu vi của bà chưa đủ để chạm vào bất cứ vật gì trong thế giới loài người.
Kỷ Hòa nhìn bà một lúc, rồi quyết định làm theo cách cô từng giúp Tô Mai. Cô cẩn thận cắt một người giấy nhỏ, niệm chú biến nó thành một cơ thể tạm thời, giúp bà có thể một lần nữa nấu ăn bằng chính đôi tay mình.
Hứa Kim Phượng run rẩy đón lấy hình nhân giấy, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động:
"Cảm ơn cô gái... Cảm ơn cô..."
Bà khẽ lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má, rồi như nhớ ra điều gì, liền nở một nụ cười dịu dàng:
"Con trai tôi thích nhất là món thịt viên tôi làm."
Trong ánh mắt bà ánh lên những hồi ức đẹp đẽ:
"Tôi sẽ nấu thật nhiều món ngon, lấp đầy tủ lạnh. Như vậy, khi con trai nhớ đến tôi, nó vẫn có thể ăn được cơm mẹ nấu..."
Tiễn đi ba hồn ma, trên xe buýt vẫn còn bốn người chưa rời đi.
Trong số đó, có hai cha con: Chương Cường và Nhạc Nhạc.
Chương Cường là chủ một công ty lớn, lúc nào cũng bận rộn với công việc, chưa từng dành đủ thời gian để ở bên con trai.
Lần cuối cùng anh hứa với con mình là vào ngày Quốc tế Thiếu nhi. Anh đã bảo rằng sẽ đưa Nhạc Nhạc đến công viên trò chơi, nhưng rồi công ty đột nhiên có một cuộc họp quan trọng. Cuối cùng, anh lại thất hứa thêm một lần nữa.
Hôm đó, Nhạc Nhạc khóc rất nhiều.
Bình thường, dù bị mẹ phạt đánh vào mông, cậu bé cũng chẳng bao giờ rơi nước mắt. Nhưng hôm ấy, cậu lại khóc.
Cậu nức nở trách móc:
"Tại sao bố không đưa con đi công viên trò chơi? Tại sao rõ ràng đã hứa với con rồi mà lại không làm được? Hôm nay là ngày 1 tháng 6, những đứa trẻ khác đều được bố mẹ đưa đi chơi, tại sao từ trước đến nay con chưa bao giờ thấy bố xuất hiện?"
Chương Cường lặng người, không biết phải trả lời thế nào.
Anh biết mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc đáng quý trong tuổi thơ con trai. Anh đã hứa, cuối tuần này, dù thế nào đi nữa, nhất định sẽ đích thân đưa con ra ngoài chơi.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Nhưng anh không ngờ, trên đường đến công viên trò chơi, tai nạn bất ngờ xảy ra, cướp đi sinh mạng của cả hai cha con.
Lúc ấy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Thật đáng tiếc.
Đến khi chết, anh vẫn không thể thực hiện lời hứa của mình với con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1065.html.]
Hiểu được nỗi lòng của Chương Cường, Kỷ Hòa giúp hai cha con xuống xe, để họ có thể đến công viên trò chơi lớn nhất thành phố S và vui chơi một ngày trọn vẹn.
Lần đầu tiên trong đời, Nhạc Nhạc được ngồi vòng quay ngựa gỗ, được chơi thuyền hải tặc – những trò mà cậu bé luôn mong mỏi nhưng chưa bao giờ được chơi.
Lần đầu tiên, cậu không cần phải chờ đợi lời hứa của bố nữa.
Trên xe vẫn còn một người nữa: Tiêu Thịnh.
Tiêu Thịnh có một người bạn nữ quen từ hồi cấp hai.
Cô gái ấy vô cùng ưu tú, tính cách mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp đại học, không chọn con đường ổn định mà quyết định tự mình khởi nghiệp.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thịnh vẫn luôn âm thầm yêu cô. Nhưng vì nhút nhát, anh chưa từng dám tỏ tình.
Anh sợ, nếu tỏ tình thất bại, ngay cả tình bạn cũng không giữ được.
Không lâu trước, cô bạn ấy nói với anh rằng, cô muốn ra nước ngoài lập nghiệp.
Anh hoang mang hỏi:
"Vậy sau này cậu còn quay về không?"
Cô gái trầm ngâm một lát, rồi nhẹ giọng đáp:
"Có lẽ sẽ không."
Nghe câu trả lời ấy, Tiêu Thịnh lại thầm cảm thấy may mắn.
May mà mình chưa từng tỏ tình.
Khoảng cách giữa hai người đã là cả một quốc gia, nếu bày tỏ tình cảm, liệu có ích gì?
Thế nhưng... vào giây phút cận kề cái chết, khuôn mặt cuối cùng hiện lên trong tâm trí anh, lại chính là khuôn mặt của cô ấy.
Đột nhiên, anh thấy hối hận đến tột cùng.
Tại sao mình không dũng cảm hơn?
Tại sao không thẳng thắn nói ra lòng mình?
Tại sao lại để đến khi không còn cơ hội mới cảm thấy hối tiếc?
Đời người ngắn ngủi đến vậy.
Không ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao.
Có lẽ, đúng như câu nói ấy:
"Cuộc đời này, cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi. Chi bằng cứ dũng cảm hơn một chút – yêu một người, chinh phục một ngọn núi, theo đuổi một giấc mơ."