Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1064
Cập nhật lúc: 2025-03-24 11:21:38
Lượt xem: 25
Cuộc sống của vợ chồng Hứa Kim Phượng là những tháng ngày lặng lẽ trôi qua sau căn bếp nhỏ của một quán ăn ven đường.
Công việc đơn giản nhưng đầy khắc nghiệt—mỗi ngày bà đều phải ngửi mùi khói dầu, đôi tay không lúc nào ngơi nghỉ, làm từ sáng đến tối chỉ để đổi lấy năm mươi tệ ít ỏi.
Hai vợ chồng vừa liều mạng kiếm tiền, vừa gắng sức tiết kiệm từng đồng, cuối cùng cũng để dành được bốn nghìn tệ.
Đó không phải số tiền lớn, nhưng đối với họ, đó là tất cả những gì có thể gom góp được sau bao nhiêu năm vất vả.
Nhưng may mắn là con trai của họ không hề chịu thua số phận.
Cậu bé không chỉ hiểu chuyện mà thành tích học tập cũng rất xuất sắc.
Đó chính là niềm an ủi duy nhất trong cuộc đời khốn khó của họ.
Hứa Kim Phượng luôn tin tưởng rằng, tương lai của con trai nhất định sẽ khác.
Cậu sẽ không giống như vợ chồng bà, suốt đời chỉ biết còng lưng làm những công việc chân tay rẻ mạt, đến mức mỗi ngày về nhà ngay cả sức để ăn một bữa cơm cũng không còn.
Cậu sẽ trở nên xuất chúng, có một cuộc đời tốt đẹp hơn, thoát khỏi những khổ cực mà họ đã phải chịu đựng.
Thế nhưng, bước ngoặt của cuộc đời bà đã xảy ra vào một tháng trước—
Hứa Kim Phượng đến bệnh viện kiểm tra và nhận được một tin dữ: bà bị ung thư phổi.
Nhiều năm làm việc trong căn bếp quán ăn ven đường, liên tục tiếp xúc với khói dầu, cuối cùng đã để lại hậu quả nghiêm trọng.
Bác sĩ nói rằng nếu phát hiện sớm, căn bệnh này có thể được kiểm soát. Nhưng vấn đề là… ai có tiền để đi kiểm tra sức khỏe định kỳ?
Người nghèo không có cái quyền đó.
Chỉ cần không đi khám, có thể vờ như mình không sao cả.
Tự lừa dối bản thân, tự an ủi rằng cơ thể chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.
Nhưng căn bệnh không vì thế mà biến mất, nó chỉ âm thầm bám rễ và đến khi bùng phát thì đã là giai đoạn muộn.
Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Hứa Kim Phượng không nghe lọt được bao nhiêu.
Điều duy nhất bà quan tâm là—để điều trị bệnh này, cần bao nhiêu tiền?
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Khi bác sĩ báo con số, bà sững sờ.
Cả người như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, gần như không tin nổi vào tai mình.
Với những người nghèo, mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo gần như đồng nghĩa với việc chờ chết.
Vì họ không có tiền để chữa trị.
Hứa Kim Phượng cũng nghĩ như vậy.
Dù bà không được học hành nhiều nhưng bà biết, ung thư phổi là căn bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Dù có điều trị, dù có làm hóa trị, nó cũng chỉ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.
Mà cái giá để đổi lấy chút thời gian đó… quá đắt.
Hóa trị vừa đau đớn, vừa tốn kém.
Tiền đâu ra?
Nếu muốn điều trị, chắc chắn phải vay mượn khắp nơi.
Nhưng nếu đến cuối cùng, tiền mất mà người cũng không còn, thì làm sao bây giờ?
Con trai bà vẫn đang học cấp hai, tương lai còn rất dài, còn quá nhiều thứ cần tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1064.html.]
Bà không thể ích kỷ được.
Nghĩ kỹ rồi, bà quyết định từ bỏ điều trị.
Dù sao, cố gắng cũng chỉ là tạm thời.
Nhưng bà biết, chồng và con trai sẽ không đồng ý.
Sao họ có thể trơ mắt nhìn vợ, nhìn mẹ của mình c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn?
Trên đường về nhà, bà đã nghĩ rất lâu.
Nên mở miệng thế nào?
Nên thuyết phục họ ra sao?
Bà sợ rằng họ sẽ thẳng thừng từ chối.
Sợ rằng bà sẽ nhìn thấy ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của họ.
Nhưng giờ đây, bà không cần lo lắng nữa.
Tai nạn xe buýt rơi xuống sông đã thay bà đưa ra quyết định.
Hứa Kim Phượng nhìn Kỷ Hòa, khẽ cười:
"Cô gái à, cô có tin không? Sau khi biết mình đã chết, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì mắc phải căn bệnh như thế này, tôi cũng chỉ là một gánh nặng đối với gia đình mà thôi.
Mà tôi không muốn trở thành gánh nặng của họ."
Những người khác khi c.h.ế.t đi, có lẽ sẽ mang theo sự tức giận, không cam lòng.
Nhưng với Hứa Kim Phượng, cái c.h.ế.t này giống như một ân huệ.
Bà không cần phải chịu đau đớn, không cần phải lo lắng về tiền bạc.
Trời cao đã thay bà đưa ra lựa chọn.
Kỷ Hòa lặng lẽ bấm đốt ngón tay tính toán.
Quả nhiên.
Nếu không có tai nạn này, thì Hứa Kim Phượng cũng chỉ có thể sống thêm hai năm nữa.
Mà trong hai năm đó, gia đình bà sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, thậm chí có thể lâm vào cảnh nợ nần.
Trên mặt Hứa Kim Phượng hiện ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng trong mắt Kỷ Hòa, cô chỉ có thể khẽ thở dài.
Thế giới này chính là như vậy—
Người giàu có thể kiểm tra sức khỏe định kỳ, có quyền lựa chọn phương pháp điều trị tốt nhất, vì thế họ có thể sống lâu hơn.
Còn người nghèo, dù đã khổ sở cả đời, nhưng một khi bệnh tật ập đến, họ chỉ có thể chờ chết.
Kỷ Hòa nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói khẽ khàng:
"Dì có nguyện vọng gì muốn tôi thực hiện giúp dì không?"
Hứa Kim Phượng lặng lẽ suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười dịu dàng:
"Nếu được… tôi có thể nấu một bữa cơm cho chồng con không?"