Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1048

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:41:11
Lượt xem: 16

"Khi hai chân một lần nữa chạm xuống mặt đất, trong lòng Tô Mai dấy lên vô số cảm xúc ngổn ngang.

Xung quanh, dòng xe cộ trôi chảy như nước, ánh đèn từ những tòa cao ốc soi rọi cả một góc trời, xuyên qua đám đông hối hả.

Trong một khoảnh khắc, cô ấy hoang mang, thậm chí còn có ảo giác rằng việc mình rơi xuống sông chỉ là một giấc mơ—rằng cô vẫn đang đi dạo phố cùng bạn bè vào một buổi tối bình thường nào đó.

Nhưng tiếc thay, đó không phải là mơ.

Cảm giác lạnh lẽo khi nước sông tràn vào phổi, sự ngột ngạt khi hơi thở dần cạn kiệt…

Tất cả đều là thật.

Cô ấy đã chết.

Chỉ là… cô gái mặc váy trắng bên cạnh đã cho cô một cơ hội quay lại nhân gian.

Nơi mà khi còn sống, cô chẳng thể đặt chân tới, thì nay, sau khi c.h.ế.t rồi, cuối cùng cô cũng có thể đến được.

Dưới tòa chung cư, Tô Mai ngước nhìn lên, khẽ nói:

"Đến rồi. Chính là chỗ này."

Đây là căn nhà mà cô và bạn trai từng chung sống suốt nhiều năm.

Cô nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc, giọng nói mang theo chút mơ hồ:

"Tôi c.h.ế.t cũng đã gần một tháng… Anh ấy chắc chắn rất đau lòng."

Nếu đổi lại, người c.h.ế.t là bạn trai cô ấy, có lẽ cô sẽ đau khổ đến mức mỗi ngày tỉnh giấc đều khóc lóc không thôi.

Bảy năm tình cảm, đâu phải chỉ nói buông là có thể buông?

Nghĩ đến đây, lòng cô càng dâng lên một nỗi áy náy khó tả.

Nếu lúc đó cô không quá nóng giận, không nói ra những lời tổn thương anh ấy… thì có lẽ tất cả đã khác.

Chung cư này có bảo vệ gác cổng, Tô Mai có thể tự do đi xuyên qua, nhưng Kỷ Hòa thì không.

Cô không muốn dùng bùa ép vào, nên đành kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài.

Chỉ cần có ai đó ra vào, cô sẽ nhân cơ hội đi theo.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng có một cặp đôi bước ra khỏi chung cư. Vừa đi, họ vừa trò chuyện:

"Lúc nãy anh vừa gặp cậu nhóc trên lầu đấy. Mà nói mới nhớ, hình như cũng lâu rồi không thấy bạn gái cậu ta đâu nhỉ?"

"Anh không biết à?" Giọng cô gái hơi chùng xuống. "Nhắc đến cặp đôi trẻ đó mà thấy tội ghê… Anh còn nhớ vụ xe buýt rơi xuống sông tháng trước không? Trong số bảy người thiệt mạng, có bạn gái của cậu ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1048.html.]

"Cái gì?!" Người đàn ông giật mình, rồi lắc đầu thở dài: "Thế thì đáng thương thật… À khoan, nhưng lúc nãy anh còn thấy cậu ấy ôm một bó hoa lớn với một đống đồ ăn ngon, anh còn hỏi thăm là nhà có khách à. Cậu ta bảo…"

Anh ta dừng lại một chút, chép miệng:

"Là chuẩn bị bữa tối cho bạn gái."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Hả?" Cô gái bên cạnh sửng sốt. "Là… bạn gái mới á?"

"Chứ còn gì nữa?!" Người đàn ông cười khổ. "Mới đó mà đã có người mới rồi."

"Nhưng…" Cô gái nhíu mày. "Không phải bạn gái cậu ấy mới mất tháng trước sao? Mới một tháng mà đã có người mới rồi à?"

"Trời ơi, một tháng thì lâu lắm rồi đó! Xã hội bây giờ nhịp sống nhanh lắm em ạ, yêu đương, chia tay, rồi lại yêu tiếp, chẳng ai chờ ai đâu."

"Haiz… Cô gái trẻ kia cũng thật đáng thương, còn trẻ thế mà đã mất rồi…"

Tô Mai đứng cách đó không xa, nghe rõ từng câu từng chữ.

Gương mặt cô từ ngơ ngẩn dần dần trở nên khó coi.

Cô không phải chưa từng nghe nói về chuyện yêu đương thần tốc trong thời đại này. Chia tay nhanh, tìm người mới còn nhanh hơn.

Nhưng bạn trai cô ấy không phải người như vậy!

Họ đã bên nhau suốt bảy năm, từ mười tám tuổi đến tận bây giờ.

Anh ấy là mối tình đầu của cô, cũng là người hiểu cô nhất.

Cô chưa từng kỳ vọng anh sẽ vì cô mà sống cô độc suốt phần đời còn lại, nhưng…

Mới chỉ một tháng…

Một tháng thôi mà đã có bạn gái mới, thậm chí còn thân mật đến mức mời về nhà ăn cơm?

Anh ấy có còn nhớ không?

Căn hộ kia, từng góc từng ngách đều là do hai người cùng nhau trang trí, từng món đồ nội thất đều in dấu kỷ niệm của cả hai…

Bây giờ, anh ấy lại có thể thoải mái đón một cô gái khác vào nhà sao?

Thật…

Buồn nôn.

Một cơn chán chường đột nhiên dâng lên trong lòng Tô Mai.

Cô ấy bỗng thấy… chẳng còn hứng thú nữa.

"Tôi không muốn đi nữa, chúng ta về thôi."

Sớm biết như vậy, khi rơi khỏi xe buýt, cô đã không cố gắng dốc hết chút sức lực cuối cùng chỉ để nói lời xin lỗi với anh ta.

Trông cô lúc đó… chẳng phải rất giống một kẻ ngốc hay sao?

Loading...