Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1038

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:26:52
Lượt xem: 24

[Cảm ơn, tôi hai mươi lăm tuổi mà đến một đồng tiết kiệm cũng không có.]

[Nói cho cùng, có ai thực sự yêu công việc đâu? Người ta yêu là yêu tiền đứng sau công việc, yêu sự tự do và sức mạnh mà tiền mang lại. Chỉ là phải tự thôi miên bản thân rằng mình yêu công việc thôi.]

Sau một hồi trầm mặc, quỷ cuồng việc chợt mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chủ kênh! Giờ tôi không còn gì tiếc nuối nữa rồi!”

Nói rồi, anh ta vẫy tay chào màn hình: “Áp lực xã hội bây giờ thực sự rất lớn, nhưng mọi người phải cố gắng làm việc, đồng thời nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đúng giờ! Đừng có giống tôi! Ha ha, may mà địa phủ không có vòng sa thải, cũng chẳng cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi đi trước đây! Cuộc sống ăn rồi nằm ơi, tôi tới đây!”

Dứt lời, thân ảnh của anh ta dần mờ đi rồi biến mất hoàn toàn.

Màn hình livestream tràn ngập những dòng bình luận xúc động:

[Hu hu, cùng là nô lệ của tư bản, chúc anh lên đường bình an! Mong kiếp sau anh không còn chịu áp lực như vậy nữa!]

[Tết Thanh Minh tôi sẽ đốt tiền cho người thân, tiện thể đốt thêm cho anh một ít. Đi mạnh giỏi nhé, người anh em!]

[Nhắc mới nhớ, hay tôi cũng đốt trước cho mình ít tiền nhỉ? Lỡ xuống đó mà con cháu bất hiếu không nhớ đốt tiền thì sao?]

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

[Lầu trên phòng ngừa chu đáo thật!]

Giữa lúc không khí đang xúc động, một bình luận chợt đập vào mắt mọi người:

[Này, chẳng phải trước đó có một ông cụ xuống địa phủ lập nghiệp à? Đừng nói anh ấy xuống đó vẫn tiếp tục sự nghiệp viết phần mềm đấy nhé?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1038.html.]

Bình luận vốn đang sôi nổi bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Cùng thời điểm đó, cách chỗ Kỷ Hòa khoảng ba cây số, một thiếu niên đeo balo, một tay cầm gậy selfie, tay còn lại vẫy vẫy trước màn hình điện thoại.

“Chào mọi người!!! Hoan nghênh đến với phòng phát sóng trực tiếp của ‘Quý Dương yêu thám hiểm’. Tôi là chủ kênh, Quý Dương.”

Cậu ta dừng một chút, rồi giơ tay chỉ về phía con đường trước mặt:

“Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đúng lúc âm khí nặng nhất. Mọi người có nghe tin đồn này chưa? Gần đây, ở thành phố S có một chiếc xe buýt ma số 404 thường xuyên xuất hiện. Trên xe, từ tài xế đến hành khách đều không còn sống. Người bình thường không thể nhìn thấy chiếc xe buýt này, nhưng nếu ai vô tình trông thấy, dù có lên xe hay không, tài xế cũng sẽ ép người đó lên xe, chở thẳng xuống suối vàng.”

Bình luận lập tức bùng nổ:

[Có nghe! Tôi là người thành phố S, tôi xin làm chứng.]

[Tôi cũng làm chứng! Bạn học của tôi âm khí nặng, có lần trên đường về nhà đã nhìn thấy chiếc xe buýt này. Tài xế có gương mặt trắng bệch như xác chết. Bạn tôi chỉ nhìn thoáng qua mà chiếc xe đã lao thẳng về phía cậu ấy! Nhưng ông nội cậu ấy từng dặn rằng không được để quỷ biết mình nhìn thấy chúng nó, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Thế là cậu ấy cố gắng đứng yên, không nhúc nhích. Chiếc xe buýt xuyên qua cơ thể cậu ấy, không để lại bất cứ vết thương nào. Nhưng từ đó về sau, phản ứng của cậu ấy chậm hẳn đi…]

[Ôi trời ơi! Nghe mà rợn cả tóc gáy!]

[Tôi cũng ở thành phố S đây, đi xe buýt suốt mà chưa từng nghe chuyện này. Chắc là tin đồn thôi, đúng không?]

Thấy mọi người tranh luận ngày càng gay gắt, Quý Dương giơ tay ra hiệu cho đám đông bình tĩnh lại, cười nói:

“Mọi người đừng cãi nhau. Đây chính là lý do tôi có mặt ở đây hôm nay! Tôi sẽ đích thân kiểm chứng xem chiếc xe buýt ma kia có thực sự tồn tại hay không!”

Nói rồi, cậu ta mở bản đồ trong tay ra.

Loading...