Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1020

Cập nhật lúc: 2025-03-23 13:42:34
Lượt xem: 24

Cậu cười, ánh mắt lấp lánh khi nhớ lại những ngày tháng thanh xuân ấy.

"Còn nữa, lúc chúng ta học lớp mười một, từng tổ chức một trận bóng rổ với lớp mười hai. Khi đó, em mặc một chiếc đầm trắng, đứng bên cạnh sân bóng rổ, tay cầm một chai nước suối. Bọn anh còn đoán già đoán non xem chai nước đó thuộc về ai, tranh cãi ầm ĩ suýt chút nữa đánh nhau luôn! Ai mà ngờ sau này mới biết, hóa ra em đến để cổ vũ cho anh trai em ha ha ha..."

Tô Lê vừa nói vừa bật cười, ánh mắt lấp đầy sự hoài niệm.

Nhưng đúng lúc ấy—

Một chiếc xe hơi bất ngờ lao tới từ hướng ngược lại.

Đèn pha chói lóa, ánh sáng trắng nhức mắt xuyên thẳng vào màn đêm tĩnh mịch.

Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, như một cơn gió mạnh quét qua con đường hầm.

Tô Lê giật mình, theo bản năng quay lại, lo lắng Diệp Tố Tố sẽ bị xe va phải.

"Tố Tố, cẩn thận!"

Nhưng ngay khi cậu vừa quay đầu lại—

Trong khoảnh khắc ánh đèn xe lóe lên trên khuôn mặt Diệp Tố Tố—

Cậu nhìn thấy...

Một khuôn mặt bằng phẳng, nhợt nhạt.

Không có mắt.

Không có mũi.

Không có miệng.

Giống như một hình nộm bị lửa thiêu rụi, ngũ quan bị xóa sạch.

Nhưng... nó vẫn đang quay sang nhìn cậu.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

!!

Tô Lê cứng đờ, toàn thân như đóng băng.

Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Đây là cảnh tượng chỉ có trong phim kinh dị!

Cậu vô thức lùi lại một bước, bàn tay lạnh toát, trái tim đập loạn xạ.

Chiếc xe vèo qua, ánh đèn rực rỡ tan biến.

Bóng tối trong đường hầm lại quay về với ánh sáng mờ ảo vốn có.

Tô Lê run rẩy nhìn về phía Diệp Tố Tố.

Cô ấy vẫn đứng đó.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ ấy.

Vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn cậu, có chút khó hiểu:

"Tô Lê, anh sao thế?"

Phải rồi... cậu bị sao thế này?

Sao cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tố Tố thay đổi?

Chẳng lẽ là ảo giác?

Chắc chắn là cậu bị hoa mắt rồi!

Tô Lê tự an ủi bản thân, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nhưng lần này, cậu không dám đi trước nữa.

Cậu lùi lại vài bước, chậm rãi tiến gần hơn về phía cô.

Ánh mắt cậu không ngừng lướt qua gương mặt cô, cố gắng quan sát thật kỹ.

Cậu cần xác nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1020.html.]

Liệu tất cả những gì vừa rồi... có thực sự là do cậu nhìn nhầm hay không?

Từ khi vào lớp 10, Diệp Tố Tố đã trở thành hoa khôi của lớp.

Ngũ quan của cô tinh xảo đến mức khác hẳn với người bình thường.

Nhưng giờ phút này, dù nhìn vào sống mũi cao hay đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt ấy, Tô Lê chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Hình ảnh khuôn mặt trống trơn không có ngũ quan khi nãy đã ám ảnh cậu đến tận bây giờ.

Không làm rõ chuyện này, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể ngủ yên được.

Suy nghĩ một lúc, Tô Lê hắng giọng, giả vờ lơ đãng hỏi:

"À này, Tố Tố à, em có nhớ không? Trước kia anh từng viết thư tình gửi cho em đấy. Khi đó, em còn chê anh viết dở quá, đọc mà nổi cả da gà."

Diệp Tố Tố hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ:

"Ừ, có hơi ấn tượng."

Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời ấy, trái tim Tô Lê như rơi xuống đáy vực.

Cậu bịa ra chuyện này!

Trên thực tế, cậu chưa từng viết thư tình nào cho Diệp Tố Tố cả!

Người trước mặt… không phải là cô ấy!

Nhưng nếu không phải Diệp Tố Tố, vậy tại sao cô ta lại có khuôn mặt giống hệt cô ấy?

Rốt cuộc cô ta là ai?

Và quan trọng nhất…

Cô ta có còn là con người không?!

Ngay lúc Tô Lê còn đang hoảng loạn, giọng nói nhẹ nhàng của "Diệp Tố Tố" bỗng vang lên:

"Tô Lê, anh thích em thật lòng sao?"

Tô Lê vô thức đáp: "Ừ, thích."

Cậu vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, nhưng ánh mắt đã bắt đầu cảnh giác, nhanh chóng đánh giá xung quanh, tính toán xem làm thế nào để thoát khỏi đây một cách an toàn nhất.

"Diệp Tố Tố" đột nhiên mỉm cười, giọng nói run rẩy như đang mong chờ điều gì đó:

"Nếu vậy… anh có sẵn lòng đưa em rời khỏi đây không? Hai chúng ta cùng đến một nơi không có ai, chỉ có riêng hai ta thôi, được không?"

Nếu là trước đây, nghe thấy lời này, Tô Lê chắc chắn sẽ vui mừng đến mức không thể tin được.

Nhưng giờ phút này, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc ấy—một khuôn mặt chứa đựng điều gì đó không thuộc về con người—cậu chỉ cảm thấy lạnh toát.

Sao cô ta lại có thể nói những lời như thế?

Cô ta muốn đưa cậu đi đâu?

Chẳng lẽ cô ta có ý đồ gì với mình?

Nghĩ đến đây, sống lưng Tô Lê lạnh buốt. Cậu lập tức lớn tiếng nói:

"Tôi không muốn!!"

Dứt lời, cậu mạnh tay đẩy "Diệp Tố Tố" ra, sau đó quay đầu chạy thục mạng.

Cậu sợ đến mức chẳng kịp suy nghĩ, thậm chí còn làm rơi mất một chiếc giày, nhưng cũng chẳng dám quay lại nhặt.

Cậu sợ rằng… nếu quay đầu lại, người đó sẽ đứng ngay phía sau lưng cậu.

Chỉ còn "Diệp Tố Tố" đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái.

Rồi cô ta bật cười.

Tiếng cười ấy vang vọng khắp đường hầm, kéo dài trong không gian tĩnh lặng.

Một âm thanh vừa bi thương, vừa quỷ dị đến rợn người.

Sau đó, cô ta chậm rãi xoay người, bước về phía lối ra và biến mất vào bóng tối.

Loading...