Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1018
Cập nhật lúc: 2025-03-23 13:40:47
Lượt xem: 58
Yến Lâm khẽ nhíu mày, dường như đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bỗng nhiên, Kỷ Hòa đứng dậy, chậm rãi nói:
"Thôi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta cũng tìm hiểu được kha khá rồi."
"Hả?" Diệp Tố Tố gần như muốn khóc.
Cô không cam tâm! Chẳng lẽ cứ để mọi chuyện như thế này sao? Nhỡ đâu hôm nay kẻ mạo danh kia thực sự có ý đồ xấu với cô thì sao? Nếu hắn ra tay, cô phải làm thế nào đây?
Cô vội vàng kêu lên: "Cứ để như thế à? Lỡ như hôm nay tên giả mạo kia thực sự làm gì tôi thì sao? Tôi biết tìm ai giúp đây?"
Kỷ Hòa lắc đầu, giọng điệu chắc chắn:
"Không đâu. Hắn sẽ không làm gì cô cả."
Cô khẳng định, bởi thứ đó không có ý định hãm hại Diệp Tố Tố.
Ít nhất, cho đến thời điểm này, nó vẫn chưa ra tay.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Diệp Tố Tố, Kỷ Hòa trầm ngâm một lát rồi lấy từ trong túi ra một lá bùa, đưa cho cô:
"Nếu cô vẫn không yên tâm, tôi có thể cho cô một lá bùa. Nó có thể giúp cô tránh được một lần tai họa."
Diệp Tố Tố như bắt được vàng, hai mắt sáng rực lên.
Đây đúng là một món đồ tốt!
Ngay lập tức, cô quyết định dù có ăn cơm, đi ngủ hay thậm chí là đi vệ sinh cũng phải giữ chặt lá bùa này trong túi!
Cô vội vàng hỏi: "Đại sư Kỷ, lá bùa này bao nhiêu tiền? Tôi mua! Nhất định tôi sẽ mua!"
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút, rồi đáp:
"2000 tệ."
Đây là giá cô thường bán cho khách xem bói qua mạng.
Diệp Tố Tố không nhận ra điều gì bất thường, nhưng ánh mắt Yến Lâm lại thoáng biến đổi khi cô ta nhìn thấy rõ lá bùa trong tay Kỷ Hòa.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Lá bùa này, chỉ những người vẽ bùa hơn mười năm mới có thể làm ra.
Trên thị trường, một lá bùa như vậy ít nhất cũng phải có giá hơn 50 nghìn.
Vậy mà Kỷ Hòa lại tùy tiện lấy một lá bùa ra, bán với cái giá rẻ đến mức khó tin...
Đúng là coi linh chi như nấm dại!
Dù cục điều tra hiện tượng siêu nhiên không thiếu tiền và bảo vật, nhưng Yến Lâm vẫn không khỏi ngưỡng mộ.
...
Diệp Tố Tố nhận lá bùa, rồi nghiêng đầu nói với người bạn bên cạnh:
"A Nhiên, cậu đợi tớ ở đây nhé. Tớ tiễn bọn họ rồi sẽ quay lại."
Dù trong lòng vẫn có chút luyến tiếc, nhưng cô vẫn phải tiễn Kỷ Hòa và Yến Lâm về.
Nhưng ngay khi cô vừa quay người, một bàn tay đột ngột kéo vạt áo cô lại.
Diệp Tố Tố ngạc nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Hòa.
Cô ấy mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa một cảm giác khó diễn tả.
"Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Tôi chỉ tìm cớ để gọi cô ra ngoài trước thôi."
Giọng nói của Kỷ Hòa không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Diệp Tố Tố như rơi vào hầm băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1018.html.]
Cô ấy tiếp tục:
"Nếu theo lời cô nói, cô đã nhìn thấy một người giống hệt mình, vậy cô có chắc rằng bạn bè, người thân xung quanh cô không phải là do app bịa ra không?"
Một câu nói khiến toàn thân Diệp Tố Tố cứng đờ.
Đúng vậy!
Sao cô lại không nghĩ tới điều này chứ?!
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô cảm thấy mình giống như một con cừu non đang đứng giữa bầy sói.
Những người xung quanh cô, liệu có thật sự là họ không?
Hay chỉ là những kẻ khoác lên mình tấm da cừu vô hại, chờ thời cơ lao ra từ bóng tối và nuốt chửng cô?
Kỷ Hòa hạ giọng, nghiêm túc dặn dò:
"Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ tôi và Yến Lâm, cô không được tin tưởng bất kỳ ai khác."
Cô xoay người, giọng nói bình thản nhưng đầy chắc chắn:
"Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp Tô Lê."
...
Diệp Tố Tố biết nhà của Tô Lê.
Hầu như năm nào vào ngày sinh nhật, Tô Lê cũng mời cô đến nhà mình dự tiệc.
Cậu ấy biết rõ Diệp Tố Tố không thích mình, vậy nên lần nào gửi lời mời cũng sẽ nói thêm một câu:
"Yên tâm, tớ mời rất nhiều người, không chỉ có hai chúng ta đâu."
Nghe câu này, Diệp Tố Tố chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đây chẳng phải là một phiên bản khác của câu nói trong truyền thuyết của tuổi thanh xuân đầy tiếc nuối hay sao?
"Ngày tốt nghiệp hôm ấy, vì muốn ôm cô ấy mà tôi đã ôm tất cả mọi người."
Năm đầu tiên, vì phép lịch sự, cô đã miễn cưỡng tham dự.
Nhưng kể từ đó, cô không đi nữa.
Lúc này, đứng trước cửa nhà Tô Lê, cảm xúc của Diệp Tố Tố vô cùng rối bời.
Đã rất lâu rồi cô không gặp Tô Lê. Chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa phải đối diện với cậu ấy thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ngại ngùng.
Cô đứng đó, chần chừ một lúc lâu, mãi mới lấy hết dũng khí gõ cửa.
Không ngờ, Tô Lê mở cửa rất nhanh. Điều càng khiến cô bất ngờ hơn là thái độ của cậu ấy. Không hề ngượng ngùng hay dè dặt, ngược lại còn cười nhẹ nhàng, giọng nói có chút ấm áp:
"Tố Tố, em đến rồi."
Chỉ hai chữ "Tố Tố" thôi cũng đủ khiến Diệp Tố Tố giật b.ắ.n mình.
Cô và Tô Lê vốn không thân thiết đến mức đó. Bình thường cậu ấy luôn gọi cả họ tên cô, chưa bao giờ dùng cách gọi thân mật như vậy. Hôm nay là thế nào?
Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt cậu ấy, khiến Diệp Tố Tố chợt nhớ đến một câu bạn cô từng nói:
"Tố Tố, cuối cùng cậu cũng bị Tô Lê tán đổ rồi à?"
"Đừng có chối! Hôm qua tớ còn tận mắt thấy cậu nắm tay Tô Lê đi dạo trên đường Hoài Hải! Vậy mà còn bảo chưa yêu nhau?"
Nhưng đó không phải cô.
Đó là kẻ mạo danh đã tiếp cận Tô Lê.