Như Cảnh Văn nhà chị, là biên chế ngay, 'bát sắt' ." Vệ Thế Quốc .
Đỗ Hương an ủi, lời sai, Cảnh Văn là biên chế định, cũng gì tiếc nuối.
"Tình Tình, hôm nay chị bên trường mẫu giáo tuyển giáo viên.
Em thấy chị giáo viên mẫu giáo thì ?" Đỗ Hương chuyển sang hỏi cô em chồng.
Đỗ Hương giáo viên mẫu giáo, Tô Tình thấy cũng .
Dù cũng là trường mẫu giáo, thể đem cả Tiểu Minh Húc theo cùng.
Quan trọng nhất là, Đỗ Hương cũng coi như công việc bận rộn, như sẽ cảm thấy nhàm chán, cảm thấy lạc hậu với sự phát triển của xã hội.
Vì , Tô Tình thấy việc .
Đỗ Hương vui, tính toán ngày mai đưa các con sẽ đến trường mẫu giáo hỏi thăm.
Lúc đây Vệ Thế Quốc trở về, những vui mừng nhất chính là hai ông bà, Tô Tình cùng hai con Vệ Dương và Vệ Nguyệt.
Ngay trong ngày hôm đó, Vệ Thế Quốc bế bé Vệ Dương đến nhà tắm công cộng lớn để tắm rửa.
Bé Vệ Dương từng thấy qua khung cảnh như bao giờ, bởi vì từ nhỏ đến giờ, em đều tắm ở trong nhà.
Đây là đầu tiên em đến nhà tắm công cộng.
Vệ Thế Quốc ôm con trai .
"Đi tắm hả ba?" Bé Vệ Dương ngơ ngác hỏi.
" , tắm.
Dương Dương là con trai, lớn lên sẽ đến những nơi như thế để tắm." Vệ Thế Quốc giải thích.
Bé Vệ Dương nghiêm túc gật đầu, lời ba sai, em là con trai mà.
Khi đang tắm, em thấy những đứa trẻ lớn hơn đang giúp bố của chúng kỳ lưng.
Cậu bé liền cầm lấy khăn tắm, bắt chước theo để kỳ lưng cho bố.
Dù còn nhỏ, chẳng nhiều sức lực, nhưng thật lòng mà , Vệ Thế Quốc - với tư cách một cha, cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Bé Vệ Dương quả thực khí phách của một bé.
Em còn học cách thoa xà phòng cho bố và còn kỳ vui vẻ nữa.
Sau khi tắm rửa xong, hai cha con mới trở về nhà, tình cảm giữa họ càng thêm thắm thiết.
Bé Vệ Dương cảm thấy bố thật là khỏe mạnh, bởi vì hiện tại em mập mạp, đến bà ngoại cũng
bế em nổi nữa.
bố thì thể.
Bố bế em từ nhà tắm về thẳng đến nhà.
Bố thật là giỏi!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trở về, cả nhà cùng dùng bữa cơm chiều.
Ông Cung còn mua thêm một con vịt về để cải thiện bữa ăn.
"Đã nhiều thịt mà ba còn mua vịt nữa." Vệ Thế Quốc .
"Ngon lắm." Vệ Dương liền với bố, rằng vịt đặc biệt ngon và em thích ăn.
Bà Đường : "Ngon thì lát nữa Dương Dương ăn nhiều một chút nhé."
Rồi bà sang với con: "Thế Quốc, con cũng ăn nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-444.html.]
Lần về con gầy hẳn , bên miền Nam bận lắm ?"
"Cũng còn .
mắt nhân lực vẫn đủ, đều tự tay chúng con cả nên công việc nhiều." Vệ Thế Quốc đáp.
Ông Cung : "Vậy còn thiếu ?
Nếu thiếu thì , bên sẽ tìm giúp con vài đáng tin cậy để gửi qua đó?"
"Ba để giới thiệu ạ?" Vệ Thế Quốc hỏi.
"Có chứ.
Lão ngũ nhà họ Hứa và lão tư nhà họ Vương, bọn họ đều trở về thành phố, hiện giờ đang việc gì để .
bọn họ dạng miệng lưỡi linh hoạt, bằng giới thiệu họ cho Tình Tình, giúp Tình Tình bán quần áo .
bọn họ bán hàng giỏi, chứ việc khuân vác hàng hóa thì thể đảm đương ." Ông Cung .
Vệ Thế Quốc gật đầu: "Vậy ạ.
Ba rảnh thì qua nhà họ một chuyến, mời họ đến nhà uống chuyện nhé."
"Ăn cơm chiều xong sẽ qua kêu họ." Ông lão .
"Đi Nam, học luôn cái thói của miền Nam, xuống là mời ." Tô Tình trêu chồng.
Vệ Thế Quốc : "Vợ sai , chồng vốn cũng thích uống mà."
"Trà ngon ." Bé Vệ Nguyệt nhăn mặt .
Vệ Thế Quốc , bế cô con gái nhỏ lên và : "Nguyệt Nguyệt uống sữa mạch nha, cần uống ."
Bé Vệ Nguyệt liền với bố, giống như trai, hai em từ nhỏ nhút nhát, càng hề ngại ngùng.
Sau bữa cơm chiều, bà Đường bắt mạch cho con.
Mạch tượng vẫn còn khá, nhưng bà vẫn kê vài thang t.h.u.ố.c bổ để bồi bổ thêm.
Ông Cung thì tìm Hứa lão ngũ và Vương lão tứ đến nhà.
Vệ Thế Quốc xem qua hai họ thấy cũng , vẻ gì là gian xảo, liền rót mời họ và : "Bên Bộ Vận tải của đang nhận .
Hai hứng thú đến thử việc ?"
"Chúng thể Bộ Vận tải ?
Chúng lái xe." Cả hai đều sốt ruột.
Họ từng Bộ Vận tải, nhưng cũng ở đó thì lái xe.
"Chuyện lái xe thể học .
mắt mà , Bộ Vận tải thiếu tài xế." Vệ Thế Quốc .
Từ Diệu Tổ, Vương Cương và Vương Thiết đều lượt học xong lái xe, quả thực thiếu tài xế.
"Bên Bộ Vận tải cần để bốc xếp vàn chuyển hàng hóa.
Ba hai cũng khá nên mời hai đến đây hỏi thử, các ý định đó ?
Nếu , bảy ngày nữa thể cùng tàu Nam."
Hai đương nhiên đều đồng ý.
Dù vận may của họ hơn Thẩm An Dân và Cố Châu đôi chút, nhà ngăn cản, nhưng khi trở về, họ cũng tìm việc .
Gần đây họ bán hàng rong, nhưng hàng hóa hạn, một ngày chỉ kiếm hai ba hào, mà cả gia đình đều chỉ trỏ, khiến họ phần dám ngẩng đầu.