Xuyên thành thanh niên trí thức lấy chồng ở thập niên 70 - Chương 347:

Cập nhật lúc: 2025-10-30 07:25:29
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thanh Hành vội theo Cung Như Thư, giọng nhỏ nhẹ:

 

“Như Thư, em ngoài một ?”

 

Cung Như Thư , ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng trở nên ôn hòa:

 

“Anh đừng lo, em chỉ dạo một chút mà thôi.”

 

Lý Thanh Hành nhíu mày, ánh mắt vẫn đầy lo lắng:

 

“Đi dạo thôi ? Ngoài trời đông gió lạnh, em sợ cảm lạnh ?”

 

Cung Như Thư mỉm nhẹ nhàng, giọng bình tĩnh:

 

“Anh yên tâm, em cách giữ sức khỏe mà.”

 

Lý Thanh Hành cô một lúc lâu, mới thở dài:

 

“Được , em thì cùng. Không rời mắt .”

 

Cung Như Thư gật đầu, bước chậm rãi cạnh .

 

Trong khi đó, Tô Tình bên cạnh, vẫn quan sát từ xa, ánh mắt dịu dàng nhưng thầm suy nghĩ.

 

Như Thư từ nhỏ hiền hòa, nhưng khí chất giờ đây khiến cô lưu ý.

 

Dường như cô gái sẽ là một nhân tố quan trọng, chỉ trong gia tộc Cung, mà còn thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa các gia đình bên cạnh.

 

Trương Hải Phong bên cạnh Lý Thanh Hành, cũng ngạc nhiên khi thấy Như Thư bình tĩnh, tỏ hờn giận bối rối.

 

“Cô bé lớn lên thật nhanh, khí chất ngày càng nổi bật.” Trương Hải Phong nhỏ với Lý Thanh Hành.

 

Lý Thanh Hành gật đầu, ánh mắt chăm chú theo Như Thư:

 

. em vẫn còn giữ nét dịu dàng, điều đó quan trọng lắm.”

 

Tô Tình cảnh tượng đó, khẽ mỉm trong lòng.

 

, ngẫu nhiên mà Cung Như Thư xuất hiện đúng lúc .

 

Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng cô, như thể một làn gió mới đang thổi mối quan hệ giữa những trẻ tuổi trong nhà Cung.

 

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lúc Tô Cảnh Quân đưa trở , nhưng đôi mắt vẫn hướng phía cô gái qua.

 

Hai đứa trẻ dường như cảm nhận sự khác biệt, ánh mắt tò mò giấu .

 

Tô Tình các con, thì thầm:

 

“Các con, chú ý quan sát thôi, đừng lên tiếng nhé.”

 

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt gật đầu, im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú.

 

Không khí trong sân nhà lúc ấm áp, chút kỳ lạ, khi các thế hệ lớn tuổi trò chuyện vui vẻ, các thế hệ trẻ tuổi thì âm thầm quan sát.

 

Tô Tình mỉm , rằng chuyện mới bắt đầu, và những biến cố sắp tới sẽ còn nhiều bất ngờ.

 

hiện tại, chỉ cần thấy các cụ vui vẻ, và các con ngoan ngoãn, cô cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

 

Cô thầm nhủ, dù chuyện gì xảy , cô sẽ luôn bảo vệ gia đình , để đều an yên trong mái nhà .

 

Cung Như Thư một lúc, dừng bên một gốc cây. Ánh mắt hướng về phía sân nhà họ Cung.

 

Lý Thanh Hành bên cạnh, rời nửa bước, ánh mắt quan sát bảo vệ.

 

Như Thư thở dài nhẹ, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

 

“Anh … lâu lắm em thấy khí gia đình ấm áp như thế .”

 

Lý Thanh Hành cô, ánh mắt dịu dàng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-347.html.]

“Em gì, sẽ cố hết sức giúp.”

 

Như Thư nhíu mày, bối rối:

 

“Không… cần . Em chỉ hạnh phúc thôi.”

 

, chuẩn bước , nhưng ánh mắt chợt dừng về phía Tô Tình và đoàn họ Tô đang dọn nhà.

 

Trong ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm, dịu dàng kiên định.

 

Tô Tình gần cổng, nhận Như Thư từ xa, ánh mắt lập tức nghiêm nghị hơn một chút.

 

Cô đoán thái độ kiềm chế của Như Thư, nhưng ý định cụ thể.

 

Trương Hải Phong và Lý Thanh Hành cũng theo sát, giữ cách đủ để Như Thư cảm thấy thoải mái nhưng vẫn an .

 

“Chị Như Thư dường như chuyện , nhưng đến lúc,” Trương Hải Phong thì thầm với Lý Thanh Hành.

 

“Ừ, để em tự quyết định,” Lý Thanh Hành gật đầu, ánh mắt theo dõi từng bước của Như Thư.

 

Trong khi đó, ở bên trong sân, khí vẫn rộn ràng.

 

Ông Cung, bà Đường, bà Ninh, bà Tiêu cùng trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm cũ.

 

Tiếng vang lên khắp sân, tạo thành một bức tranh gia đình đầy ấm áp.

 

Tô Tình nhẹ nhàng bế Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, mỉm .

 

Cô hiểu rằng hiện tại chính là khắc quan trọng để xây dựng niềm tin, sự gắn kết giữa các thế hệ.

 

Trước khi những biến cố mới ập đến.

 

Đột nhiên, Như Thư dừng bước, , giọng ôn nhu nhưng rõ ràng:

 

“Tô Tình, chị luôn quan tâm đến gia đình, nhưng… hãy cẩn thận với những gì chị tin tưởng.”

 

Tô Tình nhíu mày, ánh mắt dịu nhưng kiên định:

 

“Như Thư, chị em gì, nhưng chị sẽ luôn đặt gia đình và các con lên hết. Chị sợ ai cả.”

 

Một im lặng thoáng qua, Như Thư mỉm , thêm gì nữa.

 

hướng nhà Cung, bước chân nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.

 

Lý Thanh Hành theo, thầm nhủ:

 

“Em sẽ là một nhân tố quan trọng. Anh luôn ở bên để hỗ trợ và bảo vệ.”

 

Tô Tình hít một thật sâu, ánh mắt về phía các cụ và các con.

 

rằng những khó khăn phía vẫn còn, nhưng hiện tại, cô sẽ tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi .

 

Ông Cung và bà Đường bước , ánh mắt lấp lánh niềm vui, Tô Tình và các con, giọng ấm áp:

 

“Cháu Tình, các con của cháu thật ngoan ngoãn. Ông bà già thấy , lòng vui sướng gì bằng.”

 

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt rạng rỡ, giơ tay vẫy ông bà.

 

Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hai đứa trẻ.

 

Còn Tô Thừa Nghĩa và Tô Thừa Lễ thì quan sát , sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

 

Một buổi trưa ấm áp trôi qua trong tiếng , tiếng chim hót và ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ.

 

Không khí gia đình hòa quyện giữa các thế hệ, giữa tình thương và sự quan tâm, khiến mâu thuẫn, lo lắng tạm thời lùi về phía .

 

Và trong lòng mỗi , đều thầm nhủ rằng:

 

Dù thử thách phía lớn thế nào, chỉ cần gia đình đoàn tụ, chuyện đều thể vượt qua.

 

Loading...