Xuyên Thành Tân Nương - Mang Theo Không Gian - Xung Hỉ Nhà Thợ Săn - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:46:55
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm .
“Đại ca, cho bọn ?”
Chu Dật Minh – tiểu hài tử tròn trịa – chặn ngoài cửa, ánh mắt nghi hoặc, miệng phụng phịu.
“ đó, đại ca, chúng thăm đại tẩu.” Chu Dật Hải cau mày giống hệt ca ca, hai bàn tay nhỏ bám chặt lấy tay áo y, sức lay lay.
Họ vốn thích ở bên đại tẩu. Trên nàng luôn mang hương thơm dìu dịu, ôn nhu ấm áp, đối với bọn họ hết mực yêu chiều, khiến hai tiểu hài tử càng thêm luyến tiếc.
“Đại tẩu đang khỏe, cần nghỉ ngơi. Các ngươi quấy rầy.” Chu Dịch Xuyên nghiêm giọng, một tay xách một đứa, giữ chặt cho nhúc nhích.
“Không khỏe?” Nghe , mắt hai tiểu hài tử tròn xoe, càng bám chặt hơn.
Nương từng , khỏe tức là sinh bệnh, sinh bệnh thì cần chăm sóc. Đại tẩu bệnh , bọn họ chăm.
Chu Dịch Xuyên ở bên ngoài thể nghiêm nghị, nhưng ở trong nhà luôn ôn hòa, nên hai tiểu từng sợ .
“Đừng quậy, ngoan nào.” Chu Dịch Xuyên ôm gọn cả hai, để vùng vẫy.
Thấy giãy thoát, hai tiểu hài tử càng ấm ức, môi bĩu , bắt đầu nức nở.
“Hu hu…”
“Hu hu hu…”
“Chu Dịch Xuyên! Ngươi cứ để mặc ngươi thế ?”
Tiếng quát vang rền của Chu thị đột ngột vọng tới, cả ba đồng loạt run rẩy. Trong phòng, Mục Vãn Thư cũng giật , khẽ co , lập tức tỉnh giấc.
Nàng ngẩn vài khắc, mới nhớ xuyên tới nơi , còn… thành .
Chợt nghĩ hôm nay là ngày thứ hai hôn lễ, vốn nên bái mắt công công, bà bà, nàng quýnh quáng bật dậy, tìm y phục, đồ, chải đầu rửa mặt, lòng rối như tơ vò.
Vì vội vàng, nàng nhận hôm nay – ngày thứ hai nguyệt tín – khác hẳn khi. Trước , cơn đau vẫn kéo dài, nhưng hôm nay chẳng thấy chút đau đớn nào.
“Chết … Bái từ sáng sớm, giờ mặt trời gần bóng, sợ rằng nương nổi giận.”
Nghĩ thế, nàng vội vã, chẳng để ý tiếng quát rốt cuộc là gọi ai, chỉ mặc định rằng là gọi .
Chu thị quát xong mới sực nhớ, giọng quá lớn. Bà liếc về gian phòng lưng trưởng tử, ngón tay khẽ siết . Không dọa tức phụ …
Hai tiểu hài tử ánh mắt sắc bén của nương quét qua, lập tức rụt cổ, chui rúc trong lòng đại ca, dám nữa.
Ở nhà, Chu thị vốn chẳng thiên vị ai. Bọn nhỏ nếu gây họa, dù lớn bé, đều mắng như . Chu Chủ Dịch Xuyên thuở bé tính tình hiếu động, nương quở trách thành thói quen, tiếng quát liền phản xạ điều kiện.
Ba đang định đồng thanh gọi “nương” thì một giọng yếu ớt cất lên :
“Nương, sớm a.”
Ba đồng loạt: “Nương…”
“Ôi, Vãn Thư , dậy sớm thế? Có mấy tiểu tử quấy rầy con ? Nương lập tức dắt chúng .” Chu thị thấy nàng , nụ rạng rỡ như hoa nở.
Trong mắt bà,vị tức phụ đáng thương phúc. Vừa về nhà, mấy con gà mái đồng loạt đẻ trứng đôi; lang nhi bà hôm nay cũng khỏe mạnh như thường, chút mệt mỏi. Chu thị vốn ý bà bà cay nghiệt, cả nhà lang nhi, nay tức phụ, bà càng quý trọng.
Khi còn nữ nhi nhà , bà chịu nhiều khổ cực, từng thầm hứa sẽ đối xử thật với nữ nhi, để nàng chịu chút ấm ức nào. Không ngờ sinh con lang nhi, giờ đây tức phụ cũng coi như bù đắp, hơn nữa nàng mồ côi, càng nên thương như nữ nhi ruột.
“Ờ…?” Phản ứng của Chu thị khiến Mục Vãn Thư thoáng sững, giống như nàng nghĩ sẽ là trách mắng.
“Phu nhân, nàng dậy ? Có hai tiểu tử quấy nàng ? Ta ôm chúng ngoài.” Chu Dịch Xuyên cũng gần giống như nương, bế hai tiểu định .
Hai tiểu hài tử thế, chớp mắt hiểu — ghét bỏ ? Rõ ràng hôm qua ai cũng thích bọn họ mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-8.html.]
“Không, quấy rầy, ngủ đủ . Nương, để con giúp một tay.” Vãn Thư thấy Chu thị đang cầm thúng thóc, định tới giúp.
“Ôi thôi, nương cho gà ăn xong . con cứ ở đây cùng Xuyên nhi nghỉ ngơi, lát nữa cơm canh xong ngay.” Chu thị rửa tay, bếp.
Vãn Thư toan theo thì chặn : “Nhà để tân tức mới nhập môn liền việc , nàng nghỉ .”
Nghe , nàng đành thôi. chợt nhớ tới chuyện bái , nàng sang Chu Dịch Xuyên.
Hắn hiểu ý, đặt hai tiểu xuống: “Các ngươi tự chơi nhé.” Rồi bước tới gần thê tử, hỏi:
“Nàng ?”
Vãn Thư đem chuyện bái thưa . Ở thời , dù là nông gia quan gia phú hộ, tân tức ngày thứ hai hôn lễ đều dâng mắt. Đó là nghi lễ nhận mặt, là để phu gia chính thức thừa nhận nàng là nhà.
Nghe xong, Chu Dịch Xuyên mới nhớ : “Không , nương quên , chuẩn từ sớm. Ta đưa nàng qua, chắc nương cũng xong việc.”
Quả nhiên, hai bước thấy Chu thị từ bếp , gọi Chu phụ chính sảnh.
Chu Dịch Xuyên dắt Vãn Thư , hai tiểu hài tử mỗi bên một lớn nắm tay, lon ton theo .
Tới chính sảnh, Chu phụ Chu thị ngay ngắn, bên cạnh đặt sẵn khay . Thấy hai tiểu hài tử, Chu thị còn ngoắc tay gọi gần.
phu thê Chu Dịch Xuyên cùng quỳ xuống, đồng thanh:
“Hài nhi, tức phụ, kính bái phụ mẫu.”
Vãn Thư đón lấy chén từ hai tiểu dâng, cung kính đưa cho Chu phụ:
“Xin thỉnh cha dùng .”
“Ừ, .” Chu phụ mỉm , nhận lấy uống cạn, rút từ tay áo một phong hồng bao:
“Đây là tâm ý của cha, con cầm lấy.”
“Tạ cha.”
Nàng dâng chén thứ hai cho Chu thị:
“Xin thỉnh nương dùng .”
“Ừ, . Đây là vòng vàng mà Thái tổ mẫu tặng ngày xuất giá, nay truyền cho con.” Chu thị uống xong, lấy một chiếc vòng vàng nặng tay, nắm tay nàng định đeo.
“Không, thứ quá quý trọng, con dám nhận.” Vãn Thư vội rụt tay, đây giống hồng bao — chiếc vòng là vật báu mang ý nghĩa sâu nặng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chu Dịch Xuyên cũng thoáng kinh ngạc, vì nương quý vòng . Nay tự tay trao cho thê tử, đủ thấy lòng yêu thích.
“Ngốc ạ, đây là lễ gặp mặt của nương, cầm lấy, lời.” Chu thị kéo tay nàng, đeo vòng .
Vãn Thư liếc sang phu quân, thấy khẽ gật đầu, mới nhận: “Tạ nương.”
Chu thị thế, hiền, xoa đầu nàng:
“con gọi một tiếng nương, thì về chính là nương của con. Ở nhà , nương che chở, nàng chớ sợ điều chi.”
Vãn Thư đầu trưởng bối xoa đầu như , trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp xa lạ, vội cúi xuống che giấu khóe mắt ửng hồng:
“Vâng… nương.”