Xuyên Thành Tân Nương - Mang Theo Không Gian - Xung Hỉ Nhà Thợ Săn - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:54:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vũ nhi… con thế? Để nương xem một chút.”
Thanh âm của Trương thị mang theo mấy phần lo lắng, đẩy cửa bước .
Ai ngờ động tác khiến Mạc Vũ càng thêm hoảng loạn. Nàng vội vàng lao tới chặn cửa, cao giọng quát:
“Ta cho ! Nương quản cho việc của nương là , cần quản !”
“Nương cần Người quản!”
“……”
Trương thị ngoài cửa, lời , động tác thoáng khựng . Một lát , bà chậm rãi thu tay về, khẽ thở dài:
“Vũ nhi, nếu chuyện gì, nhớ gọi nương. Nương ở ngay ngoài thôi.”
“Biết ! Mau !”
Mạc Vũ chỉ thấy phiền, chẳng hề nửa phần quan tâm.
Trương thị ngoài cửa ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng mới lặng lẽ xoay rời .
Đợi bước chân mẫu xa, Mạc Vũ mới vô lực sụp xuống đất, hai tay che gương mặt gồ ghề xí, òa nức nở.
Khóc hồi lâu, trong đầu nàng chợt lóe sáng, nhớ một chuyện:
“Hệ thống! Ngươi phàm nhân thể thấy đạo cụ của ngươi ? Vì Mục Vãn Thư thể thấy?”
Nàng nhớ rõ ánh mắt của Mục Vãn Thư khi lá phù , rõ ràng là thấy !
Trong đầu vang lên thanh âm lạnh băng của hệ thống:
“Đối phương mang đại khí vận, bởi thể thấy đạo cụ. Khuyến nghị ký chủ mau chóng tránh xa đối phương, tranh đoạt cơ duyên, kẻo tự chuốc họa .”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Đại khí vận?”
Hệ thống cũng cảm thấy e ngại, dám trêu chọc. Nó thầm nghĩ, nữ nhân đúng là chẳng lượng sức.
Cũng khó trách, từ khi ký kết đến nay, tiến triển chậm chạp, ngay cả điểm ‘oán hận giá trị’ cũng chẳng bao nhiêu, so với dùng đời quả thực kém xa.
Người khi trọng sinh, bao lâu cướp đoạt cơ duyên kẻ khác, nghịch tập thành công, oán khí cuồn cuộn mà đến.
Còn nàng? Cơ duyên mấy cướp, đều thất bại.
Mà thất bại , chỉ bởi nàng tham lam, cứ khăng khăng nhắm mang đại khí vận!
“Khuyên ký chủ mau chóng thành nhiệm vụ, nâng cấp hệ thống, gia tăng thực lực. Đến lúc đó, bản hệ thống mới thể giúp ký chủ càng nhiều hơn.”
Cái gọi là nghịch tập hệ thống, vốn do oán khí trong thiên địa tụ hợp mà thành.
Oán khí, chính là những cảm xúc phản nghịch nơi nhân tâm: hận, giận, oán trách, ghen ghét…
Bởi sinh từ oán khí, nên nó cần oán khí để duy trì. bởi đạo pháp quy tắc, nó thể trực tiếp hấp thu, liền biến hóa thành hình thức hệ thống, tìm những kẻ tâm tính lệch lạc, oán độc mà ký kết.
Kẻ đó bản vốn tụ nhiều oán khí, chẳng dễ quy tắc chú ý.
Bởi , hệ thống liền mượn tay những kẻ , hút lấy oán khí nhân gian, hóa thành năng lượng cho .
Các loại đạo cụ trong hệ thống, chính là kết tinh từ những oán khí .
“Ngươi bảo tránh nàng?” Mạc Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt như phun lửa, “Nàng hại thành thế , há thể bỏ qua? Ta nhất định báo thù!”
“Nàng vì cớ gì mà khí vận hưng thịnh? Rõ ràng cũng chỉ là một thôn phụ mà thôi! Cớ thì khổ, mà nàng hưởng phúc?”
Trong đầu, hình ảnh kiếp từng lời từng chuyện hiện về.
Năm đó, khi tin Chu gia đào lão sâm,bắt tôm cua mà phát tài, cùng Tú Lai tửu lâu hợp tác sinh ý… tất cả cơ duyên , vốn là Chu gia!
Lại thêm khi nạn lưu dân qua , chính Mục Vãn Thư tình cờ tìm thích phú quý, từ đó một bước lên cao, trở thành cành vàng lá ngọc.
Người địa vị ở Trúc quốc cao tới mức, ngay cả Mạc Viễn Niên quan cũng khó với tới.
Càng nghĩ, lòng Mạc Vũ càng hận.
“Vì ? Vì cơ duyên đều là của nàng? Vì nàng mệnh như thế!”
Nàng càng nghĩ càng cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-70.html.]
Càng , càng cướp.
Chỉ cần là thứ thuộc về Mục Vãn Thư, nàng đều đoạt lấy cho bằng !
Ánh mắt nàng bừng lên tia hận độc, như thiêu đốt cả trời đất.
Hệ thống cảm nhận sát niệm trong lòng nàng, cũng khẽ rung động, bắt đầu nảy sinh những tính toán riêng.
Trong khi , bên Chu gia.
Chu Dịch Xuyên cõng Chu mẫu về đến cửa, Chu mẫu lập tức khỏe vài phần, thoạt cũng chẳng khác thường.
Chu Dịch Xuyên xoay ngoài lấy cá.
Chu đại bá mẫu lúc cùng Chu mẫu vườn rau, thấy Mục Vãn Thư gây sự, liền đưa hai tiểu hài tử về .
“Đại bá mẫu.” Mục Vãn Thư thấy bà, ngoan ngoãn chào.
“Đại tẩu, phiền tẩu giúp trông nom hai tiểu hài tử .”
“Ôi dào, chẳng phiền gì cả. hai tiểu hài tử ngoan lắm. Chỉ là… Vãn Thư, ngươi chứ?”
“Ta , đa tạ bá mẫu.” Vãn Thư phơi áo đáp lời.
“Có đây, ngươi còn sợ điều chi.” Chu mẫu cũng chen lời.
“Không việc gì thì . Ta còn hái rau, ở lâu nữa.” Đại bá mẫu mới yên lòng rời .
Không lâu , Chu Dịch Xuyên xách cá trở về, Chu phụ cũng từ chỗ lý chính về.
Chu mẫu hỏi:
“Lão gia, lý chính thế nào?”
Nghe , Mục Vãn Thư cùng Chu Dịch Xuyên đều sang.
Chu phụ khoát tay, ôm lấy hai tiểu hài tử đáp:
“lão , chuyện nước sông cạn xuống, thượng du cũng bẩm báo. Quan lão gia mời xem thiên tượng, mấy hôm nữa sẽ mưa, đáng lo.”
Ba liếc , đều ngạc nhiên.
Chu phụ :
“Lão A công trong tộc cũng đoán, khí tượng hôm nay, chừng ngày mai ắt mưa, khỏi lo lắng.”
Lão A công – trưởng bối lớn tuổi nhất trong Chu tộc, sắp trăm tuổi, vốn chút bản lãnh xem thiên tượng, trong thôn mười thì tám chín đều chuẩn.
Chu mẫu mới yên tâm phần nào.
Chỉ là Mục Vãn Thư vẫn chút lo lắng mơ hồ, nhưng mây dày đặc, cũng đành gác xuống, đợi ngày mai hẵng .
Trong lòng nàng vẫn yên, bèn âm thầm trong gian tăng tốc trồng lúa mì, chuẩn sẵn lương thực, phòng khi bất trắc.
Đêm xuống.
Cơm nước xong, tiểu phu thê trở về phòng.
Mục Vãn Thư áo mỏng, trong nội thất, trong lòng nhớ tới lá bùa vàng ban ngày, lông mày bất giác nhíu chặt.
Nàng xuyên tới đây vốn là chuyện huyền hoặc, bởi thế cũng chẳng dám coi thường những chuyện tà mị.
nếu Mạc Vũ thực sự bản sự dùng phù chú hại , kém cỏi đến ?
Lại còn thứ phù , chẳng cần đốt mà thể tự tiêu?
Lúc bùa biến mất, nàng rõ ràng thấy chữ giấy hóa thành làn khói, nhập thẳng thể Mạc Vũ, đó giấy mới biến mất.
Rất giống trong truyện tiên hiệp từng : đủ loại linh phù – phù biến , phù bắt thật, phù khiến gặp xui rủi, thậm chí phù biến thành khôi … đủ thứ quái dị.
Mà loại phù tróc tà, trấn quỷ thường thấy, đều đốt mới phát huy công hiệu, chữ giấy cũng tự tiêu tan như .