“Cho nên, ngươi chi bằng sớm đem bớt nước đổ , gánh bao nhiêu thì gánh lên, trở mà múc thêm, chẳng liền xong ?”
Mục Vãn Thư xong, cũng chẳng buồn để ý thêm, chuyên tâm giặt y phục, động tác càng lúc càng nhanh.
Hạt Dẻ Nhỏ
lúc , từ xa truyền đến thanh âm quen thuộc:
“Vãn Thư a, hôm nay ăn chi? Nương qua đây hái một ít rau xanh.”
Chu mẫu gánh giỏ tới, giọng hòa ái.
Mục Vãn Thư liền đáp: “Ăn gì cũng … nương tùy ý hái là …”
Lời còn dứt, bên cạnh bỗng vang lên tiếng thút thít, càng lúc càng to:
“Hu hu… Vãn Thư tỷ, nương hưu, khiến ngươi xem thường … nhưng, nhưng nào như …”
Mục Vãn Thư ngẩn , chỉ thấy Mạc Vũ nước mắt lã chã, đến run vai.
Nàng nhướng mày: Ta nào khinh thị ngươi?
Chu Dịch Xuyên thấy động tĩnh, vội vàng chạy , lo lắng hỏi:
“Nương tử, chuyện gì ? Không ủy khuất chứ?”
Mục Vãn Thư lắc đầu, khẽ :
“Ta . Bất quá nàng hiểu bỗng òa, đến lạ lùng.”
Nói , nàng còn dùng tay chỉ chỉ bên thái dương, ám chỉ đối phương đầu óc sợ rằng chút thường.
Mạc Vũ càng dữ dội hơn, giọng nức nở nghẹn ngào:
“Hu hu… chỉ múc chút nước đem về, vì nhà còn nước dùng, Vãn Thư tỷ nỡ khinh khi, ức h.i.ế.p như thế…”
Mục Vãn Thư bất đắc dĩ thở dài:
“Ngươi sợ chẳng tự tưởng tượng nhiều quá ? Người khổ sở, nhưng chẳng lẽ liền lôi cả thiên hạ cùng khổ theo ?”
Chu Dịch Xuyên cũng nhíu mày, khó chịu:
“Ngươi thật là khó coi, thanh âm the thé, khiến mà bực bội.”
Mạc Vũ xong, thiếu chút nữa nghẹn đến thở nổi.
lúc , Chu mẫu bước gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-68.html.]
“Vãn Thư a, chuyện gì đây? Không dặn ngươi, chớ nên dây cái thứ thích lóc giả bộ đáng thương ?”
Mục Vãn Thư liền bộ vô tội, nhún vai:
“Nương, con nào gì. Vừa tới nơi, nàng .”
Mạc Vũ thấy Chu mẫu đến, càng giả vờ tội nghiệp, rơi thêm mấy giọt nước mắt:
“Chu thẩm, Vãn Thư tỷ kỳ thực ác ý, xin chớ trách nàng…”
Chu mẫu xong, ánh mắt lóe sáng, trong lòng khẽ hừ lạnh: Một giọng điệu giống y như cái ả Trương thị năm nào!
Mục Vãn Thư và Chu Dịch Xuyên thì mà buồn nôn.
Mục Vãn Thư lạnh:
“Nếu thật sự cố ý hại ngươi, e rằng ngươi chỉ đơn giản là vài tiếng như hôm nay .”
Chu Dịch Xuyên cũng sánh vai thêm:
“ , nếu nương tử , tự nhiên sẽ tay giúp nàng.”
Lời rơi, Mạc Vũ nghẹn đỏ cả mặt, gượng gạo cố bức thêm vài giọt lệ.
Chu mẫu bỗng nhiên thụp xuống đất, hu hu còn lớn tiếng hơn cả nàng:
“Ôi trời ơi… còn đang sống sờ sờ đây, thế mà Mạc Vũ ngươi chạy tới lóc, chả là đang nguyền rủa c.h.ế.t sớm ! Trời ơi, đắc tội gì với ngươi hả?!”
Tiếng rung trời, chẳng mấy chốc dẫn tới mấy bà thôn phụ quanh đó.
Mục Vãn Thư thấy liền hiểu ý, nhanh chóng dùng tay áo chấm mắt, giả bộ đỏ hoe, như hoa lê dính mưa:
“Mạc , ngươi đối xử với nương thế? Nương chỉ đây hái chút rau thôi, ngươi nguyền rủa…thật sự quá đáng lắm …”
Quả nhiên, tiếng của mỹ nhân khiến thương xót, vài vị phụ nhân qua đều nghiêng hẳn về phía con Chu gia.
“Ôi, té là như ư? Chỉ vì nương ngươi sinh lang nhi, phu gia hưu bỏ, liền oán hận khác, đến mức rủa cả Chu thẩm ? Thật chẳng thể thống gì!”
“ thế, việc sinh lang nhi là phận của nương ngươi, trút giận sang khác? Hành vi quá thất đức .”
Đang lúc , Trương thị cũng theo tiếng ồn chạy tới, thấy những lời …