Mục Vãn Thư thoáng qua bóng dáng Mạc Vũ, mày khẽ nhíu . Sớm ở bờ sông, nàng cảm thấy tiểu nha đầu tâm tư thâm trầm, ngờ nay , mẫu tử hai đều là hạng chẳng dễ đối phó.
Vừa nàng thấy rõ ràng, con họ đến nơi bóng liền lập tức thu hồi vẻ mặt tang thương, ngay bộ dạng bình thường. Cái bản lĩnh đổi mặt trong chớp mắt , quả thực khiến lạnh sống lưng.
“Đại tẩu, chúng về coi Ngưu ngưu .”
Tiểu Hải lôi lôi tay áo nàng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh.
“Coi đại Ngưu ngưu!”
Tiểu Minh cũng ríu rít theo.
Chiều đó, Chu Nam đến tìm, Chu Dịch Xuyên liền cùng lên núi. Mục Vãn Thư xong việc, dắt theo hai tiểu lang núi, một bên hái rau dại, một bên cắt cỏ, nhân lúc hai tiểu hài tử mải chơi, len lén trồng thêm mấy gốc ớt nhỏ ở lùm cây kín đáo. Sau đó, đào lên mang về, giả vờ như mới hái .
“Được, về coi Ngưu ngưu.” Mục Vãn Thư xoa đầu hai tiểu hài tử, khẽ mỉm .
…
Về đến nhà, hai tiểu tử reo vang:
“Cha, chúng con về !”
“Nương, chúng con về !”
Chu mẫu đang trong viện muối củ cải, Chu phụ thì chuồng bò, con hoàng ngưu mà thích rời mắt.
“Ông coi, tiếng ngưu hống vang dội thật.” Chu phụ ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-64.html.]
“Cái gì mà vang dội? Rõ là nó đói bụng đấy thôi!” Chu mẫu liếc ông một cái, tay vẫn dừng.
“Cha, đại Ngưu ngưu đói , cho nó ăn cỏ .”
Mục Vãn Thư đặt bó cỏ non xuống, hai tiểu lang vội ôm lấy, nhảy nhót đòi đút cho bò.
Chu phụ hình cao lớn, một tay ôm cả hai tiểu hài tử, giữ cho chúng cách con bò một an mới để chúng đưa cỏ .
Mục Vãn Thư cảnh , khóe môi cong cong, đó xoay tìm Chu mẫu.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nương, con thấy cuối thôn, từ đường dọn đến hai .”
…
Chu mẫu khẽ thở dài, đem chuyện xưa về Trương thị chậm rãi kể cho Mục Vãn Thư :
“… nàng bề ngoài thì nhũn nhặn, tỏ vẻ đáng thương, nhưng tâm địa hiểm độc. Ngươi , thuở nhỏ, chính mắt nương thấy nàng lấy tay nhấn đầu tiểu ruột xuống vũng nước trong khe núi. Nếu trông thấy ngăn , chỉ sợ tiểu tử hại .
Nghĩ xem, một nữ nhân tuổi hiểu sự đời, nỡ tay với tiểu … Kẻ như thế, tâm địa độc ác đến nhường nào?”
Chu mẫu xong, ánh mắt còn phẫn hận tan, khiến Mục Vãn Thư mà lòng cũng lạnh một phần.