Nghe câu hỏi của Chu Dịch Xuyên, Mục Vãn Thư khẽ ngẩn , lắc đầu. mới lắc nửa chừng, nàng gật đầu, đó… lắc.
Trong lòng nàng than thầm: Thừa nhận thì sợ y lo, cấm cho núi; nhận thì chẳng lẽ bỏ qua cơ hội ?
Gương mặt nóng lên, nàng đưa tay che nửa mặt – thật là khó xử.
Nhìn dáng vẻ do dự ngượng ngập , Chu Dịch Xuyên khỏi bật , bàn tay to vươn xoa nhẹ mái tóc nàng:
– Nếu thật sự ngại, thì … sẽ cùng nàng . Mấy ngày nay, tạm trêu nàng là .
Câu cuối y ghé sát bên tai nàng, giọng trầm thấp, chỉ đủ để hai .
Mục Vãn Thư lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, vội tránh xa mấy bước, giả bộ tìm đồ mang lên núi, dám liếc phản ứng của y thêm nào.
Thấy tiểu thê tử của đáng yêu như , khóe môi Chu Dịch Xuyên càng cong cao. Y xoay bước đến, ánh mắt đề phòng của nàng, chỉ ung dung lấy bộ cung tiễn và d.a.o rừng.
– Ta chỉ lấy đồ thôi, chớ căng thẳng thế. – Y , giọng mang theo chút trêu ghẹo.
– … lấy thêm một cái giỏ tre nữa. – Nàng lắp bắp, tìm cách chuyển chủ đề.
– Ừ. – Y đáp.
Hai liền lên núi, còn Chu mẫu đưa hai tiểu lang nhi ruộng.
Trước hết, họ ghé chỗ cây tì bà hôm . Bên ngoài Chu mẫu dùng cành lá che kín, kỹ khó mà phát hiện lối . Quả trong đó sớm hái sạch, chừa một quả.
Hạt Dẻ Nhỏ
– Đi thôi, sang phía bên xem . – Mục Vãn Thư liếc qua liền kéo tay y , hướng về nửa ngọn núi còn .
– Ừ, nhưng đường bên khó hơn, lát nữa nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y , ? – Y dặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-48.html.]
– Biết . – Nàng ngoan ngoãn gật đầu, mắt vẫn chăm chú quan sát cây cỏ ven đường, xem thứ gì hữu dụng.
Trong lòng nàng chợt nhớ đến củ nhân sâm mang về. Chu mẫu giao cho nàng cất giữ, nàng liền đưa gian, thử dùng linh lực thúc sinh. nhân sâm khác hẳn loài cây thường, tiêu hao sức lực lớn, cả ngày cũng chỉ từ ba năm rưỡi thành gần sáu năm tuổi. Dù , nàng vẫn thấy hài lòng – giá trị trị liệu của nhân sâm vốn trọng ở d.ư.ợ.c tính, vội cầu nhanh.
Ngoài , nàng còn tìm một quả ớt khô trong xó bếp của . Dù chỉ một quả nhưng đủ khiến nàng mừng rỡ – tiếc là nàng tích trữ nhiều, chỉ mua ít tương ớt, mà thứ thể mang dùng. Lần nàng định tách lấy hạt, lén gieo xuống, sẽ giả vờ là nhặt giống quý núi mà đem về. Nàng vốn ưa ăn cay, nhịn bao ngày nay thật khó chịu. Hơn nữa, ớt chỉ để ăn, mà còn là cơ hội kiếm bạc – ở thời đại từng thấy loại quả , tiềm lực kiếm lời lớn.
Đang miên man nghĩ, chân nàng bất chợt giẫm lên hòn đá lăn, thể nghiêng hẳn sang một bên. Chu Dịch Xuyên nhanh tay kéo nàng , lưng chính là dốc , thoáng khiến y toát mồ hôi lạnh:
– Nương tử, cẩn thận.
Mục Vãn Thư cũng hoảng một phen, vội gật đầu, dám phân tâm nữa. May mà đoạn dốc dài, đường trở nên bằng phẳng.
Khi đến vùng thoai thoải, Chu Dịch Xuyên mở đường, nàng theo , vẫn quên quan sát những loài cây sườn núi. Quả nhiên, nửa bên nhiều loại hơn: mấy gốc sơn tra, vài cây lê rừng, thêm những dây nho dại và cả cây hồng rừng, tuy giờ mới lộc non, quả.
– Quả ở núi nhiều như nơi khác, trẻ con trong thôn trông chặt lắm. Chúng đều đến mùa thu mới chín, giờ ăn . Nếu nàng thích, đợi quả, sẽ hái mang về sớm cho nàng. – Y quan sát . – Lúc ngoài hoàng đản quả thì chẳng còn loại nào chín. Ở ven ruộng chân núi, lẽ sẽ tìm ít phúc bồn tử chín sớm.
– Vậy hái cành đem về trồng ? – Nàng chỉ vài khóm cây. – Giống dễ sống, vị ngon. Cây nho nữa, trồng trong viện, sang năm giàn thành cái đình mát, còn thể lấy quả ủ rượu.
– Được. – Y lập tức đồng ý, đưa d.a.o cắt vài đoạn cành già. – Quả ủ rượu ?
– Đương nhiên. Không chỉ nho, nhiều loại quả đều thể ủ rượu, cả hoa đào cũng . Trước từng thấy ghi trong sách của phụ , cách đơn giản: chỉ cần quả tươi, đường và rượu nguyên chất, bỏ chum kín miệng, để một thời gian là .
Nói , nàng khẽ thở dài:
– Chỉ tiếc cuốn sách đó mẫu bán đổi tiền, chứ còn nhiều điều ho lắm.