Xuyên Thành Tân Nương - Mang Theo Không Gian - Xung Hỉ Nhà Thợ Săn - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:53:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cất xong hợp ước của mỗi bên, lúc Chu Dịch Xuyên mới bắt đầu chuyện chính hôm nay đến.

“Lâm thúc, hôm nay tiểu điệt còn mang theo vài món ăn mới lạ tới đây, nhờ thúc xem qua giúp một chút.”

Vừa , lấy từ trong tay nải hai chiếc chén tre nhỏ do Mục Vãn Thư chuẩn sẵn từ .

Trước tiên, mở nắp hũ hoàng quả ngâm mật, đặt mặt Lâm chưởng quầy.

“Thúc nếm thử xem.” Sau đó sang gọi tiểu nhị lấy cho một ấm nước sôi.

Hôm qua, Mục Vãn Thư lấy chỗ tre còn thừa từ việc Chu phụ đan đồ mà vót thành vài que tre nhỏ, giờ đây mở hũ thể dùng que xiên ăn ngay, tiện.

“Đây là thứ gì ?” Nhìn những miếng thịt quả vàng óng ánh, trông khá bắt mắt khiến nếm thử.

Cầm lấy que tre trong chén tre mà Chu Dịch Xuyên đưa, Lâm chưởng quầy xiên một miếng, đưa miệng nếm.

Không ngờ, chỉ một miếng, ông chút dừng , ăn gật đầu lia lịa, tiếp tục dùng thêm vài miếng nữa mới chợt nhớ Chu Dịch Xuyên vẫn đang . Khuôn mặt già thoáng đỏ, ông ho nhẹ hai tiếng, chút luyến tiếc đặt chén tre xuống.

“Không sợ ngươi chê , dù lớn tuổi, nhưng vẫn đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Hoàng quả giòn, vị chua ngọt miệng, nhất thời nhịn nên ăn nhiều, để ngươi trông thấy mất.”

Lâm chưởng quầy , cố kìm ánh mắt vẫn liếc về phía chén tre.

“Không , thúc thích thì cứ ăn nhiều một chút cũng . Món hoàng quả ngâm mật là do tiểu tức của nghĩ nhiều ngày tìm tòi, cả nhà đều thích ăn.” Chu Dịch Xuyên khẽ lắc đầu đáp, rằng đây là công thức do nhạc mẫu dạy cho Mục Vãn Thư, mà kể rằng nàng tự nghĩ .

Hạt Dẻ Nhỏ

Lời thể hiện sự mới lạ của món ăn, nổi bật sự vất vả khéo léo khi chế biến, cũng khéo léo đề cao tay nghề của thê tử.

Thú thật, thấy Lâm chưởng quầy cũng thích món mà tiểu tức , trong lòng vui mừng. Điều chứng tỏ tay nghề của nàng thực sự tệ.

“Ngươi gọi thứ là gì?”

“Vì đây là món nấu chín, thể ăn ngay, đựng trong hũ, nên tiểu tức của thuận miệng gọi là ‘hoàng quả hũ mật’.”

Đây chính là lời giải thích mà hôm qua Mục Vãn Thư với khi canh lửa, giờ chỉ lặp nguyên văn.

“Không thúc thấy món thế nào? Tiểu nương tử nhà mang bán thử, nhưng nên định giá cho hợp. Thúc nhiều, thấy nhiều, nên mới đến xin ý kiến.”

“Chúng định bán theo hũ thế , món hoàng quả ngâm mật thường ngày thể ăn vặt, cũng thể như điểm tâm, dùng hoặc bữa ăn đều .”

Nghe đến câu “dùng hoặc bữa ăn như điểm tâm”, mắt Lâm chưởng quầy sáng lên.

“Còn đây, là mứt quả. Có thể pha hoa quả, hoặc nước chấm, khi pha uống thì ngon kích thích vị giác.”

“Tiểu nương tử , và điểm tâm từ mứt quả chắc sẽ các tiểu thư công tử trẻ tuổi yêu thích hơn. Hiện tại, ở trấn Tam Loan chỉ độc nhất một nhà , bán lấy sự mới lạ hẳn là kiếm một món lời, nếu còn thể gây tiếng vang ngoài.”

“Dùng mứt quả pha cũng tốn kém, chỉ cần một chút mứt là thể pha một ấm. Hơn nữa, mứt quả để cả tháng mà lo hỏng.”

“Thúc nếm thử xem.”

Chu Dịch Xuyên lấy nước pha một chén hoa quả, đưa cho Lâm chưởng quầy.

Lâm chưởng quầy khách khí, nhận lấy nếm thử.

“Ừm, ngờ vị chua chua ngọt ngọt ngon đến !” Sống từng tuổi, ông quả thực từng uống thứ ngon như thế.

Chỉ mấy ngụm, một chén cạn.

Vừa cầm chén, nghĩ đến lời Chu Dịch Xuyên khi nãy, Lâm chưởng quầy liền cân nhắc, nếu tửu lâu thêm loại và món điểm tâm , sẽ ?

Thực tế, bây giờ chịu tiêu tiền bên ngoài phần nhiều là lớp trẻ, còn lớn tuổi thường tiết kiệm để dành cho con cháu, ít ai chịu bỏ . Tất nhiên, ngoại lệ là các nhà giàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-41.html.]

Ông vốn là ăn, lời Chu Dịch Xuyên , ông tự nhiên hiểu ngay.

“Tiểu , thúc hiểu ý ngươi . Ta thẳng luôn, món hoàng quả ngâm mật trả ngươi một lượng bạc một hũ, mứt quả năm lượng một hũ, ngươi thấy chăng?”

Hũ mà Chu Dịch Xuyên và thê tử dùng đựng cũng khá lớn, cỡ bằng cái đĩa nhỏ đầy.

Nghe giá, Chu Dịch Xuyên sững . Thật lòng nghĩ Lâm chưởng quầy sẽ trả cao như .

Trong giây lát, mặt cứng , mà vốn ngũ quan sắc nét, nét mặt nghiêm lạnh, giờ càng khiến ngoài tưởng đang hài lòng.

Thấy thế, Lâm chưởng quầy tưởng giá đưa đủ, bèn nghiến răng:

“Vậy hũ hoàng quả một lượng năm tiền, mứt quả sáu lượng, ?”

Không ngờ mặt Chu Dịch Xuyên càng cứng hơn.

Lâm chưởng quầy nghiến răng:

“Hoàng quả hai lượng một hũ, mứt quả tám lượng! Tiểu , đây là giá cao nhất thúc thể trả , thêm nữa thì thực sự… nổi.”

“Được, phu thê với thúc cũng coi như quen , cứ giá đó .”

Chu Dịch Xuyên cắt lời, giọng bình , để lộ tâm trạng phấn khởi trong lòng.

Nghe đáp, Lâm chưởng quầy lập tức mỉm :

“Được, , lấy bạc ngay.”

Ba hũ mứt quả, ba hũ hoàng quả ngâm mật, tròn ba mươi lượng.

“Đây, ba mươi lượng, ngươi cầm cho chắc.” Lâm chưởng quầy gói bạc trong túi vải, đưa cho .

Lúc , khách bắt đầu đông dần. Chu Dịch Xuyên nhận bạc, liếc ngoài một cái.

“Đa tạ thúc, hai chén tre coi như chút tấm lòng của phu thê , xin thúc nhận cho. Thúc còn tiếp khách, xin cáo từ, thê tử vẫn đang chờ ở nhà. Tại đây xin chúc thúc ăn ngày càng phát đạt.”

Hai chén tre thực cũng nhỏ, một chén mứt quả nếu để nhà dùng pha , chắc nửa tháng mới hết.

Tuy chỉ là lời khách sáo, nhưng Lâm chưởng quầy vẫn thích , nhất là với gương mặt ít biểu cảm của Chu Dịch Xuyên, lời chúc càng khiến cảm thấy chân thành.

“Được, đường nhớ cẩn thận, mai gặp.”

“Vâng.”

Rời khỏi tửu lâu Hương Lai, Chu Dịch Xuyên kìm niềm vui, bước chân nhẹ hẳn, nhanh chóng thúc lừa xe phố mua mấy chiếc hũ sành.

Nghĩ một lát, ghé cửa hàng gạo mua ít đường.

Xong xuôi, liền vội vàng xe về nhà, lòng nóng ruột báo tin vui cho tiểu tức.

Đi ngang một sạp bán trang sức, bỗng ghìm xe , bước đến sạp tỉ mỉ chọn một cây trâm, dùng tiền bán thú rừng mà mua.

Đây là tiền tự tay kiếm khi thành , nên mua tặng thê tử một món quà nhỏ.

Còn tiền từ việc Mục Vãn Thư hoàng quả ngâm mật, mứt quả, cùng cha bắt cá kiếm , đều động tới, chỉ lấy một phần nhỏ mua đường và hũ sành – thứ cần để hàng tiếp.

Mọi thứ mua đủ, liền hớn hở đ.á.n.h xe trở về.

 

 

Loading...