Sau khi uống xong giao bôi, trong phòng chỉ còn hai , khí trở nên tĩnh lặng. Chu Dịch Xuyên tìm lời mở chuyện, song nhất thời bắt đầu từ . Mục Vãn Thư cũng — hai kiếp đều “mẫu thai độc ”, nào từng trải qua tình cảnh tân hôn thế .
Nghi thức kế tiếp… hình như tân lang kính rượu? tỉnh bệnh, sợ khó chu …
Nàng định mở miệng khuyên nghỉ ngơi thì cất tiếng:
“Nương tử, ngoài một lát, nàng ở đây nghỉ .”
Nghe , nàng khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Chàng xoay đẩy cửa bước . Trong phòng chỉ còn nàng, Mục Vãn Thư mới thong thả đảo mắt quan sát.
Chu gia so với nhà cũ của nguyên chủ thì khá hơn đôi phần. Tường vẫn là gạch xanh nửa chừng, bên xây bằng tường đất, mặt tường quét phẳng, dán đôi câu đối đỏ và giấy song hỷ. Mấy món đồ săn treo gọn gàng bên vách.
Bài trí trong phòng giản dị: một chiếc giường gỗ lớn, một bàn vuông, một giá treo y phục. Trên giá chỉ vài bộ quần áo gấp gọn của Dịch Xuyên và một gói hành lý nhỏ nàng mang tới. Tất cả đều ngay ngắn sạch sẽ, cho thấy chủ nhân vốn là giữ nề nếp.
Cửa phòng bỗng “kẽo kẹt” mở hé, ló hai cái đầu nhỏ đen nhánh.
“Đại tẩu…” Hai tiểu đồng tử chừng ba tuổi, khuôn mặt trắng nõn chợt ửng hồng vì thẹn.
“Là Tiểu Dực Minh, Tiểu Dực Hải ? Mau đây.” Nàng ngoắc tay.
Nàng Dịch Xuyên còn một đôi song sinh nhỏ tuổi, ắt chính là hai tiểu hài tử . Cả hai mặc y phục đồng dạng, tóc búi nhỏ phía , gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo, đôi bàn tay bé xíu khoanh bụng, lắc lư như hai trái bông mềm.
“Hai ngươi qua đây, nương các ngươi ?” Nàng ôm từng đứa đặt lên giường, xoa đầu hỏi, sợ Chu mẫu lo lắng.
“ ạ, Tiểu Dực Minh thưa với nương .” Một tiểu tử gật đầu, giọng non nớt.
Chúng vốn tò mò, gặp vị đại tẩu mà nương khen là hiền hậu, thể khiến đại ca tỉnh .
Trong khi chuyện, Tiểu Dực Hải lon ton trèo xuống giường, chạy tới bàn bưng khay bánh ngọt. Nàng tưởng tiểu tử ăn nên ngăn, nhưng chẳng ngờ chạy về thì vấp một cái, cả ngã chúi về . tiểu hài tử vẫn ôm chặt khay bánh, chịu buông.
“Ôi chao!” Nàng giật , vội lao tới đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-4-tieu-duc-minh-tieu-duc-hai.html.]
“Dực Hải!” Tiểu Dực Minh cũng hốt hoảng kêu lên.
May mắn nàng đón kịp, may ngã. Dực Hải cũng dọa, đôi mắt đỏ hoe, miệng mếu máo, chôn đầu vai nàng “hu hu” ngừng.
“Ngoan, …” Nàng nhẹ tay vỗ về, giọng dịu dàng trấn an.
Tiểu Dực Minh nghiêng đầu , trong lòng nghi hoặc — bình thường khi đại ca hôn mê, ngã đau cũng , hôm nay như ? Nhìn , cũng thấy sống mũi cay cay, vội đưa tay lau mắt, bắt chước nàng xoa đầu :
“Dực Hải ngoan, đừng …” Nói đến đây, giọng cũng run run.
Nàng hai gương mặt đều đỏ hoe, khẽ thở dài, dang tay ôm cả hai lòng. Trẻ con vốn dễ lây cảm xúc, lúc nàng còn ở cô nhi viện, cũng từng gặp cảnh cả đám nhỏ theo một đứa.
Được ôm lòng, Tiểu Dực Minh cũng nhịn , òa lên theo. Nàng khẽ đỡ cả hai, tay vỗ nhẹ lưng, hai giọng nức nở chập chờn:
“Đại tẩu… chúng sợ lắm… đại phu … đại ca… thể… tỉnh …”
“Chúng sợ… Nương cũng sợ… chúng đều …”
Hóa mấy tháng qua, đại ca bất động, trong lòng hai tiểu hài tử luôn lo sợ. Chu mẫu, Chu phụ tuy cố nén, nhưng sự lo âu in rõ nét mặt, trẻ nhỏ cũng cảm nhận . Chúng phụ mẫu lo thêm, nên dẫu té ngã cũng , chỉ tự lên, cố tỏ ngoan ngoãn. Nay thấy đại ca tỉnh, nỗi sợ bấy lâu kìm nén bỗng tìm khe hở, liền vỡ òa.
Nghe , Vãn Thư cũng khựng , nhớ tới những tháng ngày nguyên chủ mất phụ mẫu, hiểu rõ cảm giác bất lực . Nàng ôm chặt hơn, giọng ôn nhu:
“Không sợ nữa, từ nay đại ca các ngươi sẽ ở bên các ngươi.”
Hạt Dẻ Nhỏ
hai tiểu hài tử chùi nước mắt, khẽ gật đầu.
“ đấy,” nàng mỉm , “đại ca các ngươi tỉnh, sắp khỏe hẳn. Về sẽ sợ nữa.”
Nghĩ đến việc sắp chơi đùa cùng đại ca, hai gương mặt nhỏ ửng hồng nở nụ rạng rỡ, dù khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ.