Quả nhiên, khi Mục Vãn Thư thả luồng khí tức , chẳng bao lâu Chu Dịch Xuyên ở phía dừng bước, căng dây cung, ánh mắt sắc như dao, chăm chú một bụi cỏ đang lay động.
Nàng cũng thấy bóng con vật nhỏ chạy trong đó, mắt khẽ sáng lên. Không hiểu vì , khoảnh khắc , dáng vẻ tập trung của Chu Dịch Xuyên khiến nàng cảm thấy vô cùng cuốn hút — quả nhiên, nam nhân khi chuyên tâm việc gì đó mới là uy phong nhất.
Chỉ một thoáng, mũi tên vút , nối tiếp ba phát liền. Một con gà rừng, ba con thỏ đồng ngã xuống. Hắn xoay , b.ắ.n thêm một mũi sang bên hông Mục Vãn Thư — thêm một con gà rừng nữa.
Năm con mồi chỉ trong chớp mắt gọn.
“Tướng công, thật lợi hại.” Mục Vãn Thư thật sự phong thái của kinh ngạc — tiễn tiễn đều trúng, quả là oai phong.
“Chỉ là vài con thú nhỏ mà thôi.” Chu Dịch Xuyên gãi đầu , thu hồi cung tên, nhặt mồi bỏ gùi.
“Nương tử còn dạo tiếp ?”
“Không, chúng về thôi.” Thu hoạch thế ở núi là .
“Được.” Hắn khẽ gật, bỗng như nhớ gì đó, móc từ trong n.g.ự.c mấy quả vàng óng:
“Khi nãy đuổi thỏ sang bên , thấy cây quả dại chín, hái mấy trái, nàng nếm thử xem. Ngọt lắm. Nếu thích thì lát nữa dẫn nàng hái thêm.”
Mục Vãn Thư bóc một quả, nếm thử, quả nhiên ngọt mát, mọng nước. Nàng tiện tay bóc thêm một quả, đưa đến bên miệng .
Chu Dịch Xuyên khẽ đỏ vành tai, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng đón lấy, chỉ là c.ắ.n lưu luyến chẳng nỡ nuốt.
“Cây ở chỗ kín, dây gai và bụi rậm che kín, hôm nay mới phát hiện. Quả cây đều vàng cả.”
Nàng , mắt sáng hẳn:
“Vậy chúng hái nhiều một chút mang về. Loại quả thể nhiều món ngon.”
Nghĩ tới viễn cảnh mứt quả, si rô, thậm chí cả mứt đóng lọ, trong lòng nàng như thấy bạc trắng đang vẫy gọi.
“Đi nào, tướng công dẫn tới đó.”
“Được.”
Đi xa, mắt là một mảng dây gai rậm rạp, chỉ chừa một khe hẹp.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Chỗ đây.”
Chưa kịp hỏi, Mục Vãn Thư Chu Dịch Xuyên bế bổng lên, ôm sát ngực. Gùi lưng nàng cũng tháo đeo .
“Đừng động, bên trong gai, ôm nàng qua cho khỏi xước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-36.html.]
Hắn bước , tay vung d.a.o gạt gai mở đường. Dù , nàng vẫn tiếng vải áo móc rách lạo xạo, bất giác siết chặt lấy vạt áo .
Cuối cùng, vượt qua mảng gai, mắt mở trống với mấy cây quả vàng rực, chen giữa còn cây dương đào và mấy cây đào rừng.
“Đến , quả nhiều lắm.” Hắn đặt nàng xuống.
Nàng kịp cây chú ý tới vết xước cánh tay :
“Chàng…”
“Không , da dày, vết xước nhỏ thôi. Nàng ở đợi, trèo hái cho.”
Nói , đeo gùi và thoăn thoắt leo lên. Mục Vãn Thư thì hái những chùm thấp, xếp gọn sang một bên để lát nữa gộp gùi của .
Chẳng mấy chốc, gùi quả đầy ắp. Hai còn một gùi khác để đựng mồi săn, nên tạm dừng tay, hẹn sẽ lấy nốt.
Trước khi , Chu Dịch Xuyên dùng d.a.o kéo dây gai trở che kín lối , tránh để khác phát hiện.
…
Chiều nắng vàng, đất đá mưa khô ráo.
“Cha, nương, chúng con về .”
Vào sân, Chu phụ đang chẻ nan đan giỏ, Chu mẫu bế hai tiểu lang, trông dọn dẹp.
Mục Vãn Thư mang quả rửa ở chum nước, mời:
“Cha, nương, đây là quả chúng con hái núi, ngọt lắm, nếm thử xem.”
“Ồ, là quả trứng vàng ? Mà hái nhiều thế .” Chu mẫu ngạc nhiên.
Hai tiểu lang ăn một miếng liền thích mê, ôm quả gặm ngon lành, còn líu ríu xin thêm.
Chu mẫu chỉ ăn thử một quả nhường cho bọn nhỏ. Chu phụ thấy bèn đưa quả của cho bà:
“Nàng ăn , bọn trẻ thích thì để chúng tự tới lấy.”
“ đó nương, núi còn nhiều lắm, thích thì mai hái.” Mục Vãn Thư lấy mớ hương xuân cùng cây nhân sâm nhỏ đào .