Hôm là phiên chợ, nên một ngày, phố vốn ít.
Phu thê Mục Vãn Thư cứ tưởng hôm nay chỗ cá còn bán lâu mới hết, ngờ dọn hàng gặp khách quen — chính là Trương thẩm, mua cá, còn xách theo một cái thùng nhỏ.
“Tiểu nương tử, hôm nay đến, các ngươi còn cá chứ?”
“Còn đó Trương thẩm, thẩm bao nhiêu?” Mục Vãn Thư mỉm đáp.
“Mười con thôi, đây là tiền.”
“Được ạ.” Nàng và Chu Dịch Xuyên nhanh chóng cân cá, nhận tiền.
Trương thẩm , thêm mấy vị khách quen kéo mới tới mua. Có lấy một con, lấy hai, chẳng mấy chốc, chỗ cá còn bán sạch.
Nhìn chum cá trống , cả hai đều vui mừng.
“Về thôi.” Mục Vãn Thư rửa tay, cầm cái bánh bao còn ấm.
“Được.” Chu Dịch Xuyên Thu dọn đồ, phu thê cùng trở về.
Mới mấy ngày bán cá, tiền trong tay hơn hai lượng bạc, khiến hai càng thêm hăng hái.
Từ đó, mỗi tối bắt cá, sáng sớm trấn bán, chiều cùng Chu phụ, Chu mẫu đồng. Xong vụ cày cấy, xuống giống, khi mưa còn tưới tiêu. Lúc rảnh, Mục Vãn Thư theo Chu mẫu may vá. Cuộc sống trôi qua bận rộn yên .
Mấy ngày , từ trấn trở về, trời bỗng đổ mưa. Mưa tới bất ngờ, dù nhanh cũng ướt.
“Ai da, Dịch Xuyên, con đúng là chẳng thương , tìm chỗ trú mưa hẵng về?” Chu mẫu thấy hai ướt sũng, vội lấy khăn lau tóc cho Mục Vãn Thư, bảo Chu phụ nhóm bếp đun nước nóng.
“Hắt xì!” Mục Vãn Thư hắt , định tự lấy khăn nhưng Chu mẫu giữ , đành ngoan ngoãn cúi đầu để bà lau.
Chu Dịch Xuyên thì nhận một chiếc khăn từ tay nương, một bên mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-33.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
“Lần con nhớ. À, nương, nhà còn mấy khúc gừng hôm đào về ? Con nấu chén canh gừng.”
“Còn. Mục nhi con y phục , nước nóng sắp xong .” Chu mẫu lau đầu cho Mục Vãn Thư dặn.
“Vâng, con nương.” Nàng mỉm .
Chu mẫu : “Thay luôn cho phu quân con nữa, hai đứa đều ướt hết cả.”
Mục Vãn Thư đáp lời, mang y phục phòng. Trong lúc , nàng liếc thấy bộ áo mới may cho Chu Dịch Xuyên, nghĩ thầm: Vừa hôm nay cho mặc luôn.
“Cạch.” Cửa phòng bỗng mở .
“Nương tử, nước sôi, nàng uống tạm chén canh gừng…” Chu Dịch Xuyên bước ngẩng đầu — lập tức sững .
Vì y phục đều ướt nên nàng bộ, lúc mới khoác áo nửa chừng, thể tuy che phần nhưng vẫn lộ một da trắng như ngọc…
Mặt nóng bừng, thở khựng . Bản năng săn b.ắ.n giúp phản ứng mau, lập tức , đóng “rầm” cửa .
“Ta… …” Hắn ấp úng, nhận vẫn đang ở trong phòng, càng thêm lúng túng.
Mục Vãn Thư tiếng cửa đóng giật , vội trùm chăn kín đầu, giọng lắp bắp:
“Chàng… ngoài mau.”
Dù cùng giường bấy lâu, nhưng vẫn viên phòng, tình cảnh thế khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai.
“Canh… canh gừng để đây.” Chu Dịch Xuyên hồn, đặt bát xuống vụt ngoài, tựa cửa cố điều hòa nhịp tim.