Mục Vãn Thư ngẩng đầu, lắng cuộc đối thoại giữa Chu mẫu và Chu Dịch Xuyên.
“Nương, ngày mai… thể mang theo con ? Con sẽ gây phiền, chỉ ngoài xem thử thôi.” Thanh âm nàng nhẹ tựa sương, như sợ ai phật ý.
Nàng vốn chỉ hiếu kỳ với phố chợ nơi , nhân dịp ngắm một phen. nghĩ và nương là lo việc mua bán, bản theo cũng chẳng giúp gì, nên lời càng dè dặt.
Chu mẫu liền ôn hòa:
“Có gì mà thêm thêm phiền chứ. Ngày mai chúng cùng , để Dịch Xuyên dẫn con dạo phố cho vui.”
Chu mẫu vốn nghĩ , thấy quả thật sơ suất — tiểu tức phụ chỉ mang theo mấy bộ y phục, nên cũng nên đưa phố chọn thêm vài bộ mới. Huống hồ mai ngày hồi môn, để nàng dạo giải khuây, cũng bớt nhớ chuyện bên Mục gia.
“Tạ nương.” Mục Vãn Thư mỉm , khóe mắt cong cong như vầng trăng non.
Chu Dịch Xuyên một bên, nương tử của chỉ vì phố mà vui đến , trong lòng dâng lên một tia chua xót.
Hắn nàng ở Chu gia vẫn luôn dè dặt, cẩn trọng đối đãi từng lời, như thể lo sợ một sơ suất sẽ mất điều gì quý giá. Cảm giác khiến khó tả, chỉ thấy thương xót thôi.
“ Nương tử, ăn nhiều một chút.” Hắn khẽ thở dài trong lòng, gắp thêm mấy đũa thức ăn bát nàng.
“Vâng, cũng ăn nhiều.” Nàng gật đầu.
Đêm xuống, giữa tiếng côn trùng rả rích, ngọn đèn vàng ấm áp, một nhà quây quần bên mâm cơm, giản dị mà ấm nồng.
Dùng cơm xong, Chu Dịch Xuyên sang nhà đại bá mượn xe lừa — chính là con lừa mà hôm Chu gia dùng để đón .
Chu đại bá hai lang nhi: đại lang Chu Văn Vũ, năm nay hai mươi ba, là đại đường ca của Chu Dịch Xuyên; nhị lang Chu Văn Bân, năm nay hai mươi mốt, cùng tuổi với Dịch Xuyên nhưng lớn hơn mấy tháng, là nhị đường ca. Cả hai vẫn trong độ tuổi luận hôn, song ý mối nào.
Chu phụ là nhị thúc trong ba , Dịch Xuyên hàng lão tam, Chu Dịch Minh là lão tứ, Chu Dịch Hải là lão ngũ. Tam thúc tức Chu tam bá con, tam thẩm thể yếu nhược, quanh năm dùng thuốc.
Đại bá vốn nghề bán hàng rong, thường đưa đại lang theo khắp nơi buôn bán. Nhà mua con lừa để tiện khi lên trấn nhập hàng. Lúc dùng thì cho trong thôn thuê, cũng tính là của quý trong làng.
Huynh tuy thiết, nhưng việc mượn xe vẫn rõ ràng tiền bạc. Chu đại bá vốn định lấy tiền, song Chu Dịch Xuyên nhân lúc nhà để hơn mười văn. Thành đại bá dù từ chối cũng thể.
“tiểu tử …” Chu đại bá tiền, bất đắc dĩ cảm khái.
“Người để thì cứ nhận, mai mẻ trứng vịt muối mới, mang sang biếu.” Đại bá mẫu mỉm , thấu hiểu rõ cũng nên minh bạch tiền bạc, tránh để lâu ngày sinh hiềm khích.
Chu mẫu nổi tiếng trứng vịt muối ngon, mỗi mang chợ đều bán sạch. Đại bá liền gật đầu:
“Cũng .”
Khi Chu Dịch Xuyên trở về, Chu mẫu và Mục Vãn Thư tắm rửa xong cho hai tiểu hài tử. Hôm nay bọn nhỏ vì bắt cá nên tắm muộn hơn thường lệ, hai nhanh để tránh nhiễm lạnh.
“Nương, cá trong chum e chật, sợ ngột ?” Nàng đám cá chen chúc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-15.html.]
Chu mẫu bước tới xem, quả nhiên cá dày đặc:
“Có chật, để bảo phụ con lấy chum bên tạp vật phòng , chia bớt sang.”
Chu phụ liền lấy, Chu Dịch Xuyên cũng theo hỗ trợ. Nhà Chu vốn ba chum lớn, hai cái chia khi phân gia, một cái mua thêm. Năm đó từng gặp hạn, sợ thiếu nước nên mỗi nhà đều sắm chum trữ, Chu gia cũng ngoại lệ.
Chia cá xong, rửa ráy ai về phòng nấy. hai tiểu hài tử vẫn ngủ với Chu mẫu.
Đêm.
Mục Vãn Thư rửa mặt xong, Chu Dịch Xuyên từ ngoài bưng một bát gì đó.
“Nương tử, uống cái hãy ngủ.”
Nàng kỹ — là trứng gà nấu đường đỏ.
“Chàng… nấu ư? Hôm nay con , nương bảo trứng để mai mang trấn bán lấy bạc.” Nàng khẽ chau mày, lo mắng.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Không , thiếu một hai quả thì hề gì, thể nàng mới quan trọng. Mau uống khi còn nóng.” Hắn thấy nàng yên lòng, tiếp: “Dù cũng nấu , trả về .”
Nàng bất đắc dĩ: “Vậy chớ tái phạm.”
“Ta tự chừng mực.”
Nàng uống nửa bát thì no, đưa cho : “Bữa tối ăn nhiều quá, uống nổi nữa.” Tay vô thức xoa nhẹ bụng, khiến mất tự nhiên, vội mặt .
“Vậy… để lát uống tiếp.”
“Để lâu nguội, hại bụng. Giờ muộn, nếu hâm cũng phí củi.” Nàng liền ngay, ngăn mở miệng.
Chu Dịch Xuyên bất đắc dĩ nhận lấy, uống cạn. Sau đó ngoài rửa mặt.
Mục Vãn Thư bóng lưng , khóe môi khẽ cong. Khi nàng chạm bát, lặng lẽ đưa một luồng quang mang trắng nhạt . Lúc chiều bắt cá, nàng để ý chân nước bước vững, hẳn khớp gối tật cũ. Ánh sáng từng chữa cho nàng và cá, vô hại, nên nàng thử cho .
Quả nhiên, luồng sáng tự tìm tới chỗ tổn thương, tan đó.
Khi trở , nàng . Chu Dịch Xuyên tắt đèn, nhẹ nhàng lên giường, bàn tay ấm áp đặt lên bụng nàng để truyền ấm.
Nàng khẽ mỉm trong bóng tối, ngón tay đặt lên tay , một nữa đưa quang mang , lặng lẽ hóa giải bệnh cũ nơi đầu gối .
Hắn đối với nàng một lòng chu đáo, nàng cũng sẽ lấy cách của mà báo đáp.