“Cá thái lát… bỏ thêm cải chua ư?”
“Canh cá cải chua ?”
thật ngờ, nương của Chu gia món .
Chẳng mấy chốc, sự thật chứng minh, quả nhiên Chu mẫu chỉ mà còn nấu vô cùng khéo, hương thơm bốc lên ngào ngạt, thoang thoảng mùi tiêu tê tê nơi đầu lưỡi, chỉ tiếc là thiếu chút tiểu mi tiêu cho trọn vị.
“ nương, nghĩ cách nấu , hương vị thơm quá đỗi.”
Nghe mùi canh cá cải chua hấp dẫn, Mục Vãn Thư rốt cuộc vẫn nhịn , lên tiếng hỏi dò.
Chu mẫu mỉm :
“Thơm chứ? Đợi lát nữa ăn còn thơm hơn, bảo đảm ngươi ăn thêm mấy bát cơm.
Ngươi xem mấy hạt nhỏ li ti nổi mặt canh , đó là lão tam nhà thẩm Hoa ở đầu thôn từ huyện mang về, bảo là bỏ canh sẽ thêm mùi thơm. Thẩm Hoa chia cho nương một nhúm, nương bèn thử. lúc hôm Dịch Xuyên từ núi đem về một con cá, nương bỏ thêm cải chua nấu cùng. Ai ngờ nấu thơm lừng, ăn cực bắt miệng.”
“Nói thật, thứ hạt ăn riêng thì tê miệng, vị chẳng ngon lành gì, nhưng bỏ canh thì hợp lạ thường. Món nấu gà cũng , heo cũng xong, nhưng hợp nhất vẫn là cá – vị tươi hơn hẳn. Lát nữa ngươi nhớ ăn nhiều .”
Mục Vãn Thư xong bật :
“Thì là như . Nương nấu, con tất nhiên ăn thật nhiều. Chỉ mong nương đừng chê con ăn khỏe.”
Chu mẫu khoát tay sang sảng:
“ nha đầu , ăn là phúc. Nương chỉ mong ngươi ăn béo , sinh cho nương một đứa tôn tôn mập mạp. Ngươi cứ ăn, nhà nuôi nổi.”
Câu “tôn tôn mập mạp” Mục Vãn Thư đỏ bừng mặt, cúi đầu im thin thít.
Nàng chợt nhận , nương hề chỉ mong cháu trai, mà trai gái đều yêu thương.
Lúc Chu Dịch Xuyên bếp, đến mắt cong cong, nhưng sợ thê tử hổ nên vội nén .
“Nương, Vãn Thư da mặt mỏng, chớ trêu nữa.”
“Được , nương trêu, kẻo ngươi trách .” Chu mẫu càng lớn.
Tiếng lan tận sân, Chu phụ ngoài cũng bật theo.
Không khí vui vẻ khiến Mục Vãn Thư – vốn dễ lây niềm vui – cũng khỏi mỉm . Hai tiểu hài tử hiểu chuyện, chỉ liền ngây ngô theo, dáng vẻ đáng yêu khiến ai nấy đều bật tiếng sảng khoái.
Hạt Dẻ Nhỏ
Trong khoảnh khắc , Mục Vãn Thư cảm thấy trong lòng dâng lên thứ cảm giác ấm áp lưu luyến – đây hẳn chính là tình mà nàng mong mỏi bấy lâu.
Ở cô nhi viện thuở , tuy là sống trong một “gia đình lớn”, nhưng ai cũng chỉ là kẻ mồ côi, khó mà thật sự hòa nhập. Từ khi trung học, nàng bắt đầu sống tự lập, mười sáu tuổi rưỡi thì dứt hẳn, một gánh vác cuộc sống. Chính vì , ấm gia đình hôm nay mới khiến nàng xúc động đến .
Chu mẫu liếc thấy mặt nàng ửng hồng vì lửa liền bảo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-14.html.]
“Vãn Thư, nghỉ tay chút , để Dịch Xuyên coi lửa, nương còn thêm món nữa dọn cơm.”
Chu Dịch Xuyên rửa xong bát đũa, liền nhận lấy kẹp lửa từ tay thê tử, kéo nàng xuống cạnh :
“Thê tử bên , ấm sợ hơ quá.”
“Vâng.” Nàng khẽ đáp, khách sáo nữa.
Chẳng mấy chốc, các món đều xong. Chu mẫu rửa tay, gọi ngoài:
“Ông nó, đưa bọn nhỏ ăn cơm thôi.”
“Ừ, đến đây.” Chu phụ dắt hai tiểu hài tử , rửa sạch tay cả nhà quây quần trong bếp ăn cho ấm.
Chu phụ và Chu mẫu cùng , phu thê Dịch Xuyên một bên, hai tiểu hài tử thì kẹp giữa Chu mẫu và Mục Vãn Thư. Ánh đèn dầu hắt lên gương mặt từng , đơn sơ mà ấm áp.
“Á nương, Dịch Hải còn ăn cá.” tiểu hài tử ăn , đôi mắt híp .
“Đại tẩu…” Tiểu Dịch Minh cũng trông chờ.
“Được, đây.”
Mục Vãn Thư cẩn thận gỡ hết xương, bỏ miếng cá bát hai tiểu hài tử. Cá sông còn xương, nhưng xương lớn, nàng gỡ sạch mới đưa, xắt nhỏ bằng móng tay cho bọn trẻ ăn hóc. hai tiểu hài tử cầm muỗng nhỏ ăn ngon lành, khiến lớn đều bật .
Chu Dịch Xuyên thấy cũng gắp mấy miếng cá gỡ xương bát thê tử:
“nàng ăn nhiều một chút.”
Nàng khẽ ngẩng đầu , má ửng đỏ, nhỏ giọng:
“Đa tạ.”
Nghe câu “đa tạ” nhỏ nhẹ , lòng như móng mèo gãi, ngứa mềm, khóe môi cong đến tận mang tai:
“Không cần khách khí.”
Rồi chợt nhớ chuyện, sang với nương:
“Nương, lát nữa con sang nhà đại bá mượn xe lừa, sáng mai chở cá lên trấn bán.”
“Được, mai con dậy sớm, nương cùng .” Chu mẫu cũng vốn định ngày mai bán cá nên gật đầu ngay.