“Được , hết nghỉ ngơi tại chỗ một lát .”
Đoàn tới một gò đất cao, xung quanh núi lớn, chỉ vài dãy đồi thấp trơ trọi, núi cỏ cây thưa thớt.
Chỗ thuộc vùng đất cao, thể bao quát bốn phương, xem an hơn nhiều.
“…Nương tử…”
Mục Vãn Thư xuống, liền thấy một tiếng gọi thê lương đáng thương.
Quay đầu , liền bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của ai , nàng ngẩn :
“Chàng ?” Sao bày bộ dáng oan ức đến thế?
Chu Dịch Xuyên lạch bạch chạy tới bên cạnh, cằm khẽ hất về phía Hứa Linh Nhi ở đằng :
“Nương tử, nàng thấy nữ nhân là… xinh ?”
Mục Vãn Thư thuận mắt sang, quan sát một lát, thành thật gật đầu:
“Có .” Nàng chỉ sự thực.
Chu Dịch Xuyên: “……”
Xong , nương tử còn gật đầu thừa nhận!
“…Vậy so với thì ?”
Lúc , từ khi nào cạo sạch râu ria lởm chởm, gương mặt tuấn tú ghé sát nàng, đôi mắt chăm chú khóa chặt lấy nàng.
Bị khí tức của ép đến đỏ mặt, Mục Vãn Thư vội vàng đưa tay đẩy gương mặt tiến gần .
“Chàng hơn một chút.”
Chu Dịch Xuyên xong, trong lòng vui mừng tả, nét cũng chẳng buồn che giấu.
“ , nương tử… nàng từng qua chuyện ‘đoạn tụ’ chăng?”
Nhớ tới việc chính , vội như thuận miệng hỏi.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Đoạn tụ? Ừm, từng ít nhiều.”
“Thế nương tử thấy về chuyện đó thì thế nào?”
Mục Vãn Thư lấy kỳ quái, một thoáng:
“Chành đột nhiên hỏi việc ?”
“À… chợt nhớ , tùy tiện hỏi thôi. Nương tử nghĩ ?”
“…??” Nói tùy tiện, mà ánh mắt chờ mong đến thế?
“Nương tử?” thúc giục.
“…Chuyện … nên thế nào nhỉ.”
“Nhân thế muôn hình vạn trạng, vốn định nhất quyết.
Tình cảm là chuyện khó lường nhất, chẳng ai cưỡng cầu .
Cho nên, trong đó vốn đúng sai tuyệt đối.
Chỉ là, trong thời thế ngày nay, loại tình cảm thực sự quá gian nan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tan-nuong-mang-theo-khong-gian-xung-hi-nha-tho-san/chuong-100.html.]
“Nương tử cũng thấy là khó khăn?” Chu Dịch Xuyên chau mày.
“Ừm.” Há chẳng khó ?
“Vậy… nương tử, từ nay ít qua với nữ nhân ? Nàng…”
Thấy nương tử , lập tức chớp lấy cơ hội, đem lời hai tiểu hài tử tối qua kể, hết một mạch.
“Không tin thì nương tử thể hỏi bọn nhỏ.”
Nói đoạn, liền túm lấy hai tiểu từ bên cạnh kéo tới.
“Đại tẩu.”
“Đại tẩu.”
hai tiểu hài tử lôi tới, mắt chớp chớp đầy ngơ ngác.
“Các ngươi kể cho đại tẩu xem, tối qua nữ nhân gì?”
Chu Dịch Xuyên sợ bọn nhỏ quên, còn nhắc một câu.
“Ồ.” Tiểu Dịch Minh gật đầu, hiểu là kể việc .
Tiểu Dịch Hải cũng gật đầu lia lịa, việc cũng nhớ.
Thế là hai tiểu hài tử liền bám chặt lấy tay Mục Vãn Thư, rành mạch kể từng lời.
Khuôn mặt còn mang theo vẻ tủi , y hệt nét mặt oan ức khi nãy của đại ca chúng.
Dịch Minh: “Đại tẩu, chớ chơi cùng nàng . Nàng , nàng ngoan bằng Dịch Minh.”
Dịch Hải: “Nàng cũng chẳng lời bằng Dịch Hải.”
“…Nàng cũng chẳng bằng !”
Chu Dịch Xuyên đến đó, cũng vội chen thêm một câu.
“………”
Mục Vãn Thư hết mấy một lượt, lập tức lộ vẻ bất lực.
Thì bày trò cả buổi, chỉ để dẫn đến chuyện …
“Đại tẩu.”
“Đại tẩu.”
hai tiểu hài tử vẫn bám c.h.ặ.t t.a.y nàng, lắc lắc nũng nịu.
“…Nương tử…” Chu Dịch Xuyên cũng chớp mắt kêu theo.
Mục Vãn Thư: Trời ạ, chịu nổi, chịu nổi!
“Được ! Ta qua với nàng , qua nữa, ? Ta bảo chứng, bảo chứng!”
“Sau chỉ ở bên các ngươi, là chứ?”
Nàng giơ tay chịu thua, bất đắc dĩ thỏa hiệp.