Vừa thể rời khỏi sơn động, cả đám mừng rỡ đến mức như phát điên.
"Cuối cùng cũng thể rời khỏi cái nơi quỷ quái ." "Bị vây ở đây ba ngày, cả cỏ dại lá cây nào để mà gặm, suýt chút nữa khiến lão nương c.h.ế.t đói!" Thông thường lương thực thì vẫn nha dịch phát bánh cao lương.
núi lửa đột nhiên phun trào, nha dịch chính cũng mất lương thực, đương nhiên còn dư thừa lương thực để cấp cho cho phạm nhân.
Thế là chỉ thể cùng uống gió Tây Bắc.
Trong gian của Cố Vãn Nguyệt ngược là đồ ăn, nhưng mặt nhiều như , nàng thể nào cung ứng liên tục và lấy mãi .
Cái bao khỏa nàng chỉ lớn như , thể chứa đồ ăn cũng là hạn.
Chỉ thể tăng cường cho những trong nhà, đợi đến khi thể rời khỏi sơn động, sẽ mượn cơ hội xuất đồ ăn .
"Mọi mau dậy, dọn dẹp chút đồ vật, ngoài tìm chút gì ăn ." Đám vội vàng theo Tôn Võ, hai nha dịch lưu đoạn hậu.
Tô Hoa Tuấn và Lý Thi Thi đ.á.n.h xong vẫn còn nửa c.h.ế.t nửa sống mặt đất.
Lưu Thị cuối cùng đành lòng để hài t.ử cha, lúc rời liền mang Tô Hoa Tuấn theo.
Lý Thi Thi thì t.h.ả.m , căn bản ai đoái hoài đến nàng.
Nha dịch cũng quen nàng, liền lấy roi đưa nàng sống sờ sờ đ.á.n.h tỉnh, "Đừng giả vờ c.h.ế.t nữa, mau dậy đường."
"Đau, đau…"
"Đau c.h.ế.t đáng đời ngươi, ai bảo ngươi hạ độc." Lý Thi Thi giãy dụa, từ đất thất tha thất thểu lên, kéo lê thể tàn phá xa xa theo đội ngũ.
Cố Vãn Nguyệt đầu thoáng qua.
Trên Lý Thi Thi xanh một miếng tím một khối, ánh mắt đờ đẫn, tình huống e là khó lòng sống quá hai ngày.
"Dù cũng là cháu ngoại ruột thịt, tổ mẫu cũng quan tâm nàng ." Tô Cẩm Nhi hí hư .
"Thu lòng đồng tình đáng thương của ngươi , đừng quên hai ngày nàng còn trả ơn chúng bằng cách hạ độc." Cố Vãn Nguyệt lạnh lùng nhắc nhở, nha đầu sẽ lòng đồng tình dâng trào nữa chứ?
Tô Cẩm Nhi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng còn thương xót Lý Thi Thi nữa, thè lưỡi, "Đại tẩu đừng nóng giận, sẽ đồng tình nàng."
"Ngươi là ."
Cố Vãn Nguyệt gõ một cái đầu nàng, đồng tình với địch nhân thế nhưng là tối kỵ!
Cả đoàn rốt cục sơn động.
Đợi chờ vài ngày trong sơn động mờ tối, bỗng nhiên tiếp xúc ngay với tia sáng bên ngoài, ánh mắt đều nheo vì thích ứng .
Đợi đến khi rõ ràng cảnh tượng bên ngoài sơn động, đều sợ ngây .
Cảnh tượng mắt của Hổ Lang Sơn vô cùng tiêu điều, khắp nơi là bụi núi lửa, rải rác đầy đá vụn phun trào từ núi lửa.
Ánh mắt đến chỗ nào cũng tìm thấy bất kỳ vật sống nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/96.html.]
"Vẫn là may mắn lời Cố tiểu nương tử, trốn trong sơn động, nếu chúng c.h.ế.t chắc !"
Sau cảm giác may mắn đó, một đoạn đường đám lâm nan đề mới.
"Quanh đây đều tàn phá thành thế , ngay cả một cọng cỏ cũng , chúng tìm cái ăn đây?"
Tôn Võ cũng gặp khó khăn, "Chúng hiện đang ở nội địa của Hổ Lang Sơn, Dù là lên phía là về , đều mất hơn hai ngày đường."
Thế nhưng là bọn hiện tại hết sạch lương thực, trong tay chỉ còn túi nước còn đầy, căn bản thể kiên trì đến hai ngày.
"Ta quỷ c.h.ế.t đói mà!" Lưu Thị vẻ mặt tuyệt vọng.
Ánh mắt Tô lão phu nhân lấm lét rơi bao khỏa tùy của Cố Vãn Nguyệt, cố ý lớn tiếng kêu ầm ĩ, "Trong bọc của Cố Vãn Nguyệt dường như thế hề vơi bớt, sẽ cất giấu lương thực , hãy bảo nàng cống hiến đây , cũng thể c.h.ế.t đói ."
"Ngươi ý gì?" Tô Cẩm Nhi tức giận nắm chặt nắm đấm.
Lời thốt , rõ ràng là đang gây thù hận cho bọn !
"Ý của là gì ư? Ý của đúng là Cố Vãn Nguyệt c.h.ế.t đói cũng chia lương thực cho , thật ác độc!"
Chillllllll girl !
Ánh mắt Tô Lão Phu Nhân lóe lên một tia đắc ý, dù mục đích của nàng đạt , chính là để ganh ghét Cố Vãn Nguyệt, nhất là cướp sạch lương thực của nàng.
lúc , Cố Vãn Nguyệt đột nhiên lướt tiến lên, nắm chặt lấy tóc của Tô Lão Phu Nhân.
"Á, á! Cố Vãn Nguyệt, cái tiện nhân ngươi gì, đau c.h.ế.t lão !"
"Ngươi ăn đồ vật trong cái bọc của , cho ngươi ăn, ăn cho đủ!"
Cố Vãn Nguyệt kéo mở bọc đồ, từ bên trong móc một nắm bùn đất, lời nào liền hướng trong miệng Tô Lão Phu Nhân nhét .
"Á! Cái tiện nhân ngươi cho ăn bùn đất gì?"
Cố Vãn Nguyệt tủm tỉm, "Tất cả những gì trang trong bao chính là bùn đất mà, hai ngày nay ăn cũng là bùn đất, hết thảy cho ngươi."
Cố Vãn Nguyệt dứt khoát mở toang bộ bọc đồ, cho rõ ràng.
Đồng thời nắm lên một nắm bùn đất, nhét khiến miệng Tô Lão Phu Nhân bịt kín.
"Tiện... Cứu mạng! Ô ô ô, á..."
Tô Lão Phu Nhân sắp điên !
Miệng nàng chất đầy bùn đất, ngay cả lời cũng thể .
Trong đất bùn còn đá vụn, khiến miệng nàng đều đ.â.m hư.
Đám cũng thấy rõ ràng, trong bọc của Cố Vãn Nguyệt trang là bùn đất, nghĩ đến Cố Vãn Nguyệt đói bụng đến mức trang bùn đất trong bọc, bọn đương nhiên sẽ còn tin tưởng lời của Tô Lão Phu Nhân nữa.
Nha dịch càng mở một con mắt, nhắm một con mắt, xem Tô Lão Phu Nhân đánh.