Cố Vãn Nguyệt kinh ngạc Mộ Dung Dụ, cần vội vã như mà dâng độc d.ư.ợ.c cho Tô Cảnh Hành, sợ bại lộ chính ư?
Mộ Dung Dụ thấy ánh mắt đó của Cố Vãn Nguyệt, suýt chút nữa tức đến c.h.ế.t.
Hắn vốn tự tay, nhưng Tô Cảnh Hành chịu ăn, mà món thịt vịt nướng sắp Cố Vãn Nguyệt ăn hết !
"Cảnh , đây là thịt vịt nướng do đầu bếp danh tiếng ở phương bắc , mỹ vị vô cùng, nếm thử thật đáng tiếc." Mộ Dung Dụ thêm lời.
Tô Cảnh Hành kẻ khờ dại.
Từ ánh mắt của Mộ Dung Dụ, mâm thịt vịt nướng độc.
Chillllllll girl !
Nghĩ đến Cố Vãn Nguyệt ăn mấy miếng, lòng thắt , vô thức liền giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng,
"Vãn Nguyệt, chớ ăn."
"Sao ăn, thịt vịt nướng ngon thật, e là còn dịp ăn vịt ngon đến thế, dĩ nhiên là ăn thêm chút ít, đừng cản , đừng cản ."
Cố Vãn Nguyệt tỏ vẻ vô cùng kích động khi ăn thịt vịt nướng, sợ Tô Cảnh Hành phá hỏng chuyện, nàng khẽ cọ chân gầm bàn bắp chân .
Tô Cảnh Hành cứng đờ, ánh mắt liếc thấy vẻ cơ trí trong mắt nàng, lập tức hiểu điều gì.
Buông tay nàng , "Khụ khụ, lo lắng nàng tiêu hóa nổi, nếu nàng thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút."
Cố Vãn Nguyệt thuận theo lời , "Món thịt vịt nướng đều để ăn hết , ngươi giành với ."
Lời là nhắc nhở Tô Cảnh Hành rằng Khảo Áp (vịt ) vấn đề, là sợ ăn nhầm.
"Tô phu nhân thật sự thích thịt vịt nướng đến , chẳng lẽ ở phủ tướng quân đây từng ăn thịt vịt nướng ư?"
Mộ Dung Dụ gượng , suýt chút nữa nhịn cơn giận dữ.
Người phụ nữ thật sự là tiểu thư thiên kim của gia đình ?
Tướng ăn kiểu gì thế , chẳng lẽ là lưu đày mà mài mòn thành nông nỗi ?
"Vương gia thật đùa,"
Cố Vãn Nguyệt giả vờ ý mỉa mai trong lời , màn kịch hơn còn ở phía .
"À Vương gia, phiền ngài cho đóng bớt cửa sổ , thấy lạnh."
Thấy Mộ Dung Dụ vẻ thiếu kiên nhẫn, nàng thêm, "Vương gia mời vợ chồng đến dùng bữa, hẳn sẽ thỏa mãn nổi một yêu cầu nhỏ nhoi như thế chứ?"
"Đương nhiên là ." Mộ Dung Dụ còn thể gì, chỉ đành gọi đóng cửa sổ.
Trong lúc gọi , Cố Vãn Nguyệt nhanh như chớp, dùng thịt vịt nướng sẵn trong gian đổi lấy mâm thịt vịt nướng bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/116.html.]
Đồng thời, nàng hiệu cho Tô Cảnh Hành, món thịt vịt nướng bàn thể yên tâm mà dùng.
Cuối cùng, nàng còn lén thêm chén của Mộ Dung Dụ một chút "gia vị nhỏ".
Cửa sổ đóng kỹ, Mộ Dung Dụ mặt nặng mày nhẹ xuống, thấy Tô Cảnh Hành bắt đầu ăn thịt vịt nướng, lòng lập tức nhẹ nhõm.
Cũng may, dù Cố Vãn Nguyệt thật sự đáng ghét, nhưng mục đích cuối cùng thì đạt .
Thế là Mộ Dung Dụ trưng khuôn mặt tươi , "Tô phu nhân giờ dễ chịu , nếu còn ăn món gì nữa, cứ việc dặn dò hạ nhân."
Cố Vãn Nguyệt như ,
"Vương gia quả thật trượng nghĩa, bây giờ cùng phu quân gặp bước gian truân, ngài vẫn khoản đãi chúng bằng yến tiệc rượu ngon.
Thảo nào phu quân khi lưu đày thường , ngài là một trong ít tri kỷ của ."
"Thật ."
Mộ Dung Dụ mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm Tô Cảnh Hành thật đúng là quá ngu ngốc.
Chỉ thấy Cố Vãn Nguyệt tủm tỉm ,
"Để cảm tạ tấm lòng trượng nghĩa của Vương gia, tự gắp cho Vương gia một miếng thịt vịt nướng.
À , chính là khối thịt ngài đang nhai trong miệng , thế nào, hương vị còn chứ?"
"Cái gì?"
Mộ Dung Dụ kinh hãi, trực tiếp phun miếng thịt ngoài, đùng đùng nổi giận vỗ bàn,
"Ngươi dám tự ý gắp thức ăn cho bản vương?"
Cố Vãn Nguyệt Mộ Dung Dụ đang nổi trận lôi đình, suýt chút nữa bật thành tiếng, nàng vô tội , "Ta cũng chỉ là cảm tạ Vương gia thôi mà."
Tô Cảnh Hành bảo vệ Cố Vãn Nguyệt lưng, ánh mắt sắc như điện, "Vương gia giận dữ đến thế, lẽ nào, mâm thịt vịt nướng điều gì ?"
Mộ Dung Dụ thoáng chốc nghẹn lời, nên lời.
Đương nhiên sẽ thừa nhận món thịt vịt nướng vấn đề, mặc dù hoàng gia nhiều ngầm ám sát Tô Cảnh Hành, sự thù hận lẫn cả hai đều ngầm hiểu rõ.
những chuyện ngầm , tuyệt đối sẽ mang bàn bạc công khai.
Nếu vạn nhất chuyện truyền ngoài, dã sử sẽ như thế nào, và bá tánh sẽ bình phẩm .
"Tự nhiên là vấn đề gì." Mộ Dung Dụ run rẩy ngón tay, cố nén cơn phẫn nộ, "Chỉ là bản vương chút mắc bệnh sạch sẽ thôi." Nghĩ đến trong món thịt vịt nướng hạ độc, mà chính ăn thịt vịt nướng, mặc dù phun , nhưng ai độc thể xâm nhập thể .
Mộ Dung Dụ yên, cuối cùng thể chờ đợi thêm nữa, "Bản vương đột nhiên cảm thấy thoải mái, các ngươi cứ ăn , xin phép một bước." Nói xong, vội vã dậy rời , đến hậu viện trực tiếp giường, "Nhanh, mau đưa tiểu Y Tiên cho gọi tới, cứ là bản vương ăn nhầm độc d.ư.ợ.c của nàng !"