Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 107

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:15:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vào lúc , Điền phủ, Mộ Dung Dụ thấy kho bạc trống rỗng, suýt nữa kìm cơn nổi điên.

"Tiền , tiền mất ?!" Đây chính là tiền nửa năm của , cần dùng để chế tạo binh khí.

"Vương gia minh giám, tiền thật sự vẫn còn trong kho, sáng nay vẫn còn ở đó mà……" Điền Phẫn kìm gãi khắp .

"Ngươi xem bản vương là kẻ ngu ? Sáng nay còn, giờ thể cánh mà bay ?" Mộ Dung Dụ lạnh lùng hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Dụ chính là bạc chắc chắn Điền Phẫn nuốt riêng.

"Điền Phẫn, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn ." "Không , Vương gia, thật sự tiểu nhân, tiểu nhân cái gan đó……" Điền Phẫn biện bạch vài câu, nhưng ngứa quá!

Hai tay kìm gãi , thực sự chịu nổi, dứt khoát đưa tay luồn trong quần áo gãi.

"Thả, càn!" Mộ Dung Dụ dáng vẻ hèn mọn của buồn nôn, lập tức bảo đại phu mau tới khám cho Điền Phẫn.

Chillllllll girl !

Điền Phẫn càng gãi càng hưng phấn, móng tay cào từng vệt máu, trông thật đáng sợ.

Đại phu hồi lâu, đột nhiên hét lên:

"Đây là ghẻ lở! Đây là bệnh sẽ lây lan!" "Sẽ lây lan?" Lúc đầu , Mộ Dung Dụ dẫn trốn đến cửa.

"Vương gia, thật sự hạ nhân nuốt riêng tiền tài, thật ngứa, ngứa quá ……" Điền Phẫn năng rõ ràng.

"Buồn nôn, thật buồn nôn, buồn nôn c.h.ế.t mất!" Không dám tiếp cận Điền Phẫn nữa, Mộ Dung Dụ vốn là bệnh thích sạch sẽ, trong Điền phủ cảm thấy tự nhiên, sợ lây bệnh, vội vàng bước nhanh ngoài.

Lúc còn phân phó:

"Tra rõ Điền phủ, xem Điền Phẫn rốt cuộc giấu bạc ở nơi nào !" Vội vã khỏi Điền phủ, vặn đụng một hộ vệ tới.

"Làm càn!" Hắn vỗ ống tay áo, tính tình đều trở nên nóng nảy.

Hộ vệ sợ hãi quỳ mặt đất, "Vương gia, phát hiện tung tích của Trấn Bắc Vương tại Lan Gia Huyện, đang dẫn theo thê t.ử nhà theo đội ngũ lưu vong hướng về phía bắc." Phía bắc?

Chẳng Chu Lão cũng đang hướng đó .

"Tiếp tục phái ám sát Tô Cảnh Hành, cho đến khi thành công mới thôi." Mộ Dung Dụ , nhanh chóng bước ngoài.

"Vương gia, ngài , đuổi theo Chu Lão ?" "Đi khách sạn, tắm rửa!" Mộ Dung Dụ gần như là nghiến răng gằn , nghĩ đến căn bệnh ghẻ lở khắp Điền Phẫn, khỏi sởn gai ốc, bước chân càng nhanh hơn.

Vệ Thành phía thấy bộ dạng chật vật của , nheo mắt , lập tức đuổi theo.

Màn đêm buông xuống, Tôn Võ tìm một chỗ gần suối nhỏ, dẫn nghỉ ngơi tại chỗ.

Đội ngũ dừng một lúc, Phó Yên Nhiên liền vội vàng cưỡi một chiếc xe ngựa điên cuồng đuổi kịp.

Và phía nàng, một con gấu ch.ó lớn đang truy đuổi!

Vừa trông thấy con cẩu hùng đen kịt , trong nháy mắt tất cả đều ngừng mắng thầm.

Không , cái Phó Yên Nhiên rốt cuộc chuyện gì ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/107.html.]

Nàng gì mà thể trêu chọc đến một con cẩu hùng nặng hơn bốn trăm cân như thế cơ chứ?

Thái dương Tôn Võ giật giật, cất giọng mắng lớn:

"Ngươi bệnh đúng , tự trêu chọc cẩu hùng, dẫn nó đến chỗ chúng thế !"

Bọn những già yếu tàn tật , suốt một ngày trời căn bản thể chạy nổi.

Dẫn cẩu hùng tới đây, chẳng là cố ý g.i.ế.c c.h.ế.t bọn ?

Trên mặt Phó Yên Nhiên lộ một chút chột , nàng cũng dẫn cẩu hùng tới, nhưng nàng đường cùng mạt lộ .

Trong đám lưu vong nhiều phụ nữ trẻ em, chạy nhanh bằng nàng, chừng cẩu hùng sẽ chuyển mục tiêu sang họ.

Nàng tuyệt đối tâm địa độc ác, mà là đang giúp Tôn Võ đào thải bớt nhân sự.

Nghĩ như , Phó Yên Nhiên cảm thấy yên tâm thoải mái hơn ít.

Nàng hướng về phía bên với tốc độ nhanh hơn.

"Ta thực sự bó tay!" Tôn Võ cảm thấy từ đến nay từng chán ghét một nào đến mức .

Mắt thấy cẩu hùng đến gần, chạy trốn là điều thể, chỉ thể hi vọng việc bọn đông , thể chế ngự con cẩu hùng .

"Đừng lo lắng, mau rút đao chống cự cẩu hùng, già, phụ nữ và trẻ em đều tìm chỗ trốn tránh ."

Mặc dù đường lưu vong việc giảm bớt nhân là chuyện thường tình, nhưng Tôn Võ cũng đành lòng trơ mắt bọn c.h.ế.t.

Các nha dịch , vội vàng rút bội đao .

Đàn ông trong đội ngũ cũng đều nhao nhao cầm lấy gậy gỗ và tảng đá.

Người già và phụ nữ trẻ em thể leo lên cây thì leo lên, thể leo lên thì nấp tảng đá.

"Cẩm Nhi, ngươi đưa T.ử Khanh và nương trốn đến tảng đá ."

Cố Vãn Nguyệt dặn dò một câu.

Tô Cẩm Nhi liên tục gật đầu, theo lời nàng phân phó, kéo Dương Thị dậy, dẫn cả nhà giấu kỹ.

Miệt Thanh Uyển thấy con cẩu hùng to lớn , rơi những hồi ức đau khổ trong quá khứ.

Nàng ôm lấy đầu, theo bản năng xổm xuống, "Không cần, đừng ném thú trường..."

"Ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì thế, mau cùng trốn đến tảng đá ."

Đột nhiên, một bàn tay giữ lấy cổ tay nàng.

Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt lo lắng của Tô T.ử Khanh.

Không đợi Miệt Thanh Uyển kịp phản ứng, Tô T.ử Khanh kéo đến tảng đá.

"Ngươi còn dám nuôi cự mãng sủng vật, sợ cẩu hùng chứ."

Tô T.ử Khanh lấy lạ.

Loading...