Công tử bạch y mặt mày ôn nhuận hiện lên một tia nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao ta phải tức giận?"
"Huynh không tức giận là được." An Cửu cười gượng hai tiếng, trong tầm mắt nghi vấn của nam nhân, chột dạ vô lực nói nhanh, "Ta làm bẩn giường huynh."
"Cái gì?"
Nàng nói quá nhanh lại quá hàm hồ, Bùi Tịch nhất thời nghe không hiểu.
Hắn ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mím môi, bên tai không tự giác đỏ lên, mắt đào hoa tinh xảo mơ hồ, giống như xấu hổ tới cực điểm, đuôi mắt cũng đỏ bừng.
Môi đỏ thiếu nữ khẽ nhúc nhích, không còn nhìn thấy khí thế kiêu ngạo trước kia, thấp đầu nhỏ, ngón tay trắng nõn nắm đệm chăn, đốt ngón tay đều trở nên hơi trắng, nhỏ giọng nói: "Ta...... Ta......"
Ta nửa ngày, thiếu nữ một câu cũng nói không nên lời, chỉ có trên má lan từng tầng đỏ ửng, như hoa đào nở.
Mặt mày nam nhân bên cửa sổ khẽ nhúc nhích, không dấu vết đưa mắt đi chỗ khác.
Yết hầu vô thức lăn, hắn hắng giọng khô khốc, đang chuẩn bị nói chuyện, lại bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ bên kia phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Bùi Tịch bỗng nhiên chuyển mắt, dùng tốc độ nhanh chóng mà chính hắn cũng chưa phản ứng lại nhìn qua.
"Cô làm sao vậy?"
Thiếu nữ cong eo, tay che bụng, khuôn mặt vốn hồng nhuận lại trắng bệch, ngũ quan nhăn thành một nhúm.
Bùi Tịch giữa mày nhíu chặt, trong lòng hoảng loạn.
Hôm qua nàng cũng không bị thương, nhưng nhìn bộ dáng lúc này, lại như là đang chịu thống khổ cực lớn, chẳng lẽ trúng độc?
Trong lúc nhất thời, Bùi Tịch cơ hồ quên mất ngụy trang, theo bản năng đi qua bắt mạch cho nàng.
Nhưng không chờ hắn đứng dậy, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn hắn, vô lực nói: "Bùi Tịch, ta đau bụng quá."
Đau đớn khiến thiếu nữ chảy nước mắt, lông mi ướt dầm dề, bởi vì sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa lê trắng bị nước mưa làm ướt.
Nàng dùng biểu tình như vậy, ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, thật sự rất giống đang làm nũng.
Tim Bùi Tịch run rẩy, nỗ lực ổn định tinh thần, đỡ giường ngồi lên xe lăn, đẩy xe lăn đi về phía nàng.
Rất nhanh tới bên giường, hắn trầm giọng hỏi: "Đau chỗ nào?"
Hắn vươn tay, ý bảo bắt mạch cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-149.html.]
Thiếu nữ lại lắc lắc đầu, cằm gác lên đầu gối đang cong, nửa khuôn mặt chôn ở bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt to ươn ướt, đen lúng liếng như chột dạ nhìn hắn, ấp a ấp úng nói: "Ta không bệnh......"
"Vậy vì sao đau bụng đến mức không chịu nổi? Đừng nháo, mau để ta xem."
Mày công tử bạch y nhăn càng chặt, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thiếu nữ, đáy mắt là một tia vội vàng chính hắn cũng không phát giác ra.
Cho rằng nàng lại đang cáu kỉnh, hắn đè nén lo lắng, nỗ lực ôn nhu dỗ nàng.
Được hắn đối đãi như vậy, An Cửu càng áy náy.
Nàng lại xấu hổ không dám nói thẳng, liền chậm rì rì vươn tay, đưa tới trước mặt hắn.
Ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng ấn lên cổ tay trắng của thiếu nữ, không đến một hơi, nam nhân đột nhiên ngước mắt nhìn.
An Cửu cắn môi, xấu hổ hướng hắn cười cười.
Thoáng nhìn thiếu nữ ẩn trong tóc đen, hai chóp tai đỏ rực, lông mi công tử bạch y đột nhiên kịch liệt run rẩy.
Một lát sau, hắn chậm rãi thu hồi tay, ho hai tiếng, chậm rãi nói: "Không sao, chỉ là có chút...... Nhiễm lạnh thôi, ta kê thuốc cho cô, châm cứu vài lần, liền có thể chuyển biến tốt."
"Thật sao?" Nghe hắn nói vậy, An Cửu không rảnh lo xấu hổ nữa, hai mắt tức khắc sáng lên.
Hắn vậy mà có thể trị tận gốc đau bụng kinh của nàng!?
Bùi Tịch đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn, liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng, thấp giọng nói: "Tất nhiên là thật, Bùi mỗ tuyệt không nói dối......"
Còn chưa nói xong, thiếu nữ đã kích động mà nhảy lên, mặc y phục đêm qua, lập tức đeo giày, lạch cạch chạy tới, cao hứng tìm giấy bút cho hắn: "Mau mau mau, huynh mau viết ra."
Khi Bùi Tịch đề bút viết phương thuốc, nàng ở một bên không được nói: "Bùi Tịch, huynh thật sự quá lợi hại!"
Ngữ khí nhiệt tình lại sùng bái, phảng phất đối mặt với thần tượng.
Ngòi bút trên giấy hơi dừng lại, nam nhân môi mỏng hơi mím.
Đây là lần đầu tiên nàng thực lòng khen hắn như thế.
Giống như hắn làm ra chuyện lớn, là đại anh hùng cứu khổ cứu nạn.
Hắn hơi nâng mi mắt, liền thấy khuôn mặt thiếu nữ rõ ràng đau đến trắng bệch, đôi mắt kia lại sáng ngời như sao, sáng lấp lánh chiếu rọi một bóng người nho nhỏ.
Toàn bộ đều là hắn.