Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-05-12 10:18:53
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa đi được hai bước, bên hông bỗng nhiên căng cứng, nam nhân từ phía sau bế ngang nàng lên.

 

"Sao không đeo giày?" Hắn như quan tâm hỏi.

 

"Quên mất." An Cửu nhẹ giọng nói.

 

Rõ ràng đều trong bóng đêm, Bùi Tịch lại phảng phất không có bất kỳ trở ngại gì, chính xác ôm nàng đến bên cạnh bàn, lại đi đến mép giường, cầm giày thêu trên mặt đất.

 

Khi trở về, An Cửu đã đốt sáng đèn.

 

Ánh nến mờ nhạt phát ra sắc màu ấm, chiếu vào người thiếu nữ, vì nàng nạm một tầng vầng sáng nhu hòa.

 

Nàng nghiêng người ngồi, một cánh tay gác trên mặt bàn, xoay mặt nhìn hắn.

 

Trong bóng đêm u ám, mặt mày thiếu nữ cũng giống như nhiễm một tia yên tĩnh của màn đêm.

 

Bùi Tịch đi đến trước mặt nàng, lập tức ngồi xổm xuống, nắm bàn chân trần trụi của nàng, xúc cảm một mảnh lạnh lẽo. Ngón tay thon dài như ngọc nhéo chân nhỏ tinh xảo của thiếu nữ, nhẹ nhàng xỏ vào giày thêu nho nhỏ.

 

"Nhớ đeo giày, cẩn thận cảm lạnh." Hắn trầm giọng nói.

 

Ánh mắt An Cửu khẽ nhúc nhích, rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên bắt đầu tự kể về mối quen biết của mình với Kim Yến Uyển.

 

Nàng không thêm mắm thêm muối, chỉ nói ngày ấy hai nàng gặp nhau ở bể tắm suối nước nóng, Kim Yến Uyển phàn nàn với nàng về hôn sự, hai người có tiếng nói chung, bởi vậy mới gặp như đã quen.

 

Sau khi Kim Yến Uyển lấy được bí tịch, liền chia sẻ với bạn tốt, lúc này An Cửu mới có thể nhìn thấy bí tịch.

 

"Kỳ thật ta cũng không cần thứ này, dù sao hiện giờ cổ độc của ta còn chưa giải, căn bản không thể luyện võ, cho ta cũng vô dụng."

 

Nói tới đây, khóe mắt đuôi mày thiếu nữ mơ hồ hiện lên ý cười bất đắc dĩ, nàng nghiêm mặt, nghiêm túc nói với hắn: "Ta biết chàng muốn bí tịch, ta cho chàng, chàng đừng lấy của Yến Uyển, nàng thật sự rất cần nó. Nàng là bằng hữu bên ngoài đầu tiên của ta, ta không muốn nàng thất vọng."

 

Làm như sợ hắn không đáp ứng, nàng hơi hơi mím môi, trong giọng nói lộ ra chút khẩn cầu.

 

Đại tiểu thư nuông chiều cao ngạo như An Cửu, khi nào nói chuyện với người ta như vậy, thậm chí thấp hèn mà cầu xin?

 

Ít nhất Bùi Tịch chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của nàng.

 

Ngực hắn đột nhiên xuất ra một cảm xúc phức tạp, vốn Kim Yến Uyển chưa bao giờ được hắn để trong mắt, giờ khắc này cuối cùng nàng ta tiến vào tầm mắt Bùi Tịch.

 

Kim Yến Uyển kia, nàng ta đến tột cùng có tài đức gì?

 

"Nếu ta không đáp ứng thì sao?" Nam nhân ngữ điệu nặng nề.

 

Hắn ngồi xổm dưới đất, mi mắt nâng lên, mắt đen như mực không rõ trong bóng đêm đen tối.

 

Bùi Tịch cũng không muốn đáp ứng An Cửu, thậm chí có sự xúc động, muốn hiện tại đi g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân cách vách.

 

Hắn có loại cảm giác đồ của mình bị người khác đoạt đi.

 

Nàng vốn nên chỉ để ý hắn, vì sao còn muốn để ý người khác?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-125.html.]

Sát ý càng mãnh liệt, khi sắp đến đỉnh, lại thấy thiếu nữ bỗng nhiên nâng chân, ngón chân mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay hắn.

 

Chân nàng giống tay nàng, đều trắng nõn không tỳ vết, mềm mại không xương.

 

Bị hắn nắm ở trong tay, mỗi ngón nho nhỏ, xương cốt đều đặn, giống nắm một đám mây trắng mềm mại.

 

Suy nghĩ của Bùi Tịch vừa đứt, tầm mắt bị chân nhỏ kéo đi.

 

"Làm gì?" Bởi vì tâm trạng khó chịu, nên tiếng hắn trầm thấp khàn khàn tựa mưa gió sắp đến.

 

Thiếu nữ lại cọ hắn một chút, Bùi Tịch duỗi tay bắt lấy, giống như bắt được một con cá bạc xinh đẹp.

 

"Phi Y, chàng đáp ứng ta đi? Đáp ứng ta đi?" Thiếu nữ ngồi trên ghế, cúi đầu, mắt to phản chiếu ánh nến, tràn ngập ánh sáng rực rỡ, "Ta cầu xin chàng đó, cho ta mặt mũi đi."

 

Nàng mềm giọng nói, liên tục lẩm bẩm, giống đứa trẻ vô cớ gây rối, chỉ có thể dùng phương pháp này để người lớn đáp ứng.

 

Tia lệ khí quanh quẩn đáy lòng Bùi Tịch, khi nàng làm nũng, giống như dội một chậu nước lạnh, phụt một tiếng dập tắt.

 

Hắn nắm c.h.ặ.t c.h.â.n nhỏ trắng như tuyết kia, đầu ngón tay vô thức xoa xoa, lại lần nữa xỏ vào giày.

 

Sau đó hắn vén áo đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Im lặng."

 

Thiếu nữ hai mắt sáng ngời, nháy mắt hiểu ra, khuôn mặt nhỏ tức khắc cười giống đóa hoa.

 

"Ừm!" Nàng nhảy nhót, gật đầu nhỏ thật mạnh.

 

Bùi Tịch liếc nàng một cái, khóe môi không dấu vết cong lên.

 

Một đêm này, không ai phát hiện, đèn phòng An Cửu sáng hồi lâu.

 

Kim Yến Uyển tất nhiên cũng không biết, bí tịch thần công của mình may mắn tránh thoát bị trộm.

 

Ngày thứ hai, nàng tới trước cửa phòng An Cửu.

 

Gõ hồi lâu cửa mới mở, thiếu nữ dung mạo kiều diễm mặc áo lót, bộ dáng mới từ trên giường bò dậy, đầu tóc đen lộn xộn, vẻ mặt còn buồn ngủ mà dụi mắt, con ngươi đều là mê mang sương mù.

 

Kim Yến Uyển nói: "An Cửu, sao cô còn ngủ, mặt trời đều phơi m.ô.n.g rồi."

 

Thiếu nữ ngáp một cái, đuôi mắt ướt dầm dề, tràn đầy nước mắt sinh lý, nàng ngái ngủ chào hỏi Kim Yến Uyển: "Yến Uyển, buổi sáng tốt lành."

 

Kim Yến Uyển buồn cười nói: "Không còn sớm đâu, đêm qua cô ngủ không ngon sao? Sao ngủ một giấc dậy còn như vậy?"

 

An Cửu lười biếng cười, tựa như nói giỡn: "Tối hôm qua làm cướp đó."

 

Kim Yến Uyển trêu ghẹo nàng: "Vậy An tiểu tặc trộm được cái gì?"

 

An Cửu suy tư một lát, bất đắc dĩ nhún vai, buông tay nói: "Cái gì cũng không trộm được, còn bị tiểu tặc khác cướp một phen, lỗ sạch vốn."

 

Kim Yến Uyển chỉ coi nàng đang đùa, bị ngữ khí uể oải của thiếu nữ chọc cười khanh khách không ngừng.

 

An Cửu nhìn nàng ta cười, cũng nhịn không được cười.

Loading...