Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:18:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ xưa đã chú trọng nam nữ khác biệt, mặc dù nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cũng rất hiếm lôi lôi kéo kéo trên đường cái. Bọn họ như vậy, đã coi như có chút khác người.

 

Theo lý mà nói, hắn hẳn nên nhắc nhở nàng.

 

"Phi Y, huynh đang nhìn gì thế?"

 

Bên tai truyền đến tiếng thiếu nữ dò hỏi, Bùi Tịch nhấc mí mắt, ánh mắt bình tĩnh, dường như không có việc gì nói: "Không có gì."

 

Thiếu nữ cũng không gặng hỏi, đột nhiên duỗi tay, đưa tranh đường tới trước mặt hắn.

 

"Cho huynh."

 

Bùi Tịch ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Cho ta làm gì?"

 

Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười khanh khách nhìn hắn, hai tròng mắt đen sáng ngời phản chiếu ánh đèn bên đường, còn tràn đầy bóng dáng của hắn.

 

Nàng mặt mày giảo hoạt, thanh âm nũng nịu: "Đây là ta mà, tặng ta cho huynh, huynh không muốn sao?"

 

Bùi Tịch lông mi hơi rũ, dưới mắt tạo ra một bóng nhỏ hình quạt, ánh mắt tối đen không rõ.

 

Hắn chăm chú nhìn nàng, một lát sau, chậm rãi nhận đồ chơi làm bằng đường nho nhỏ.

 

Môi mỏng khẽ mở, phun ra một câu trầm thấp: "Muốn."

 

Tranh đường rời tay, thiếu nữ như bị điện giật nhanh chóng rút đầu ngón tay về, lớn mật vừa rồi biến mất không thấy, gò má nàng đỏ bừng, quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn hắn nữa.

 

Chỉ quay mặt, nhưng vành tai bạch ngọc tinh tế lại không giấu được, đỏ giống muốn chảy máu.

 

Nam nhân mắt đen hơi lóe, bỗng nhiên nhớ tới không lâu trước đây, hắn từng cắn vành tai kia.

 

Lúc ấy hắn cũng không có tâm tư khác, hiện giờ nhớ lại, không hiểu sao n.g.ự.c khô nóng.

 

"Ấy, huynh xem ở đó kìa!"

 

Thiếu nữ bỗng nhiên quay mặt đi, vẻ mặt ngạc nhiên mà chỉ vào một hướng nói.

 

Hầu kết Bùi Tịch lăn lăn, bất động thanh sắc dời mắt, nhìn về phía nàng chỉ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-113.html.]

Trên đường phố phồn hoa cách đó không xa, trước một trà lâu bày hoa đăng cực xinh đẹp, là hình phượng hoàng phi thiên cực kỳ phức tạp.

 

Trong đèn có ngọn nến nhỏ, ánh sáng màu vàng lộ ra, hỏa phượng kia như sống lại, toàn thân vàng kim, rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm.

 

Thấy tình cảnh đó, không ít người đều bị hấp dẫn, vây quanh trước đèn đánh giá.

 

Tiểu nhị ở một bên giới thiệu: "Đèn hỏa phượng này chính là cửa hàng chúng tôi tốn số tiền lớn định chế riêng, không bán, nếu muốn mang nó đi, cần phải hoàn thành thử thách khiêu chiến của chủ tiệm chúng tôi."

 

Ngay sau đó hắn liền bắt đầu giải thích khiêu chiến như thế nào.

 

Đại khái quy tắc là trộm một thứ từ người chủ tiệm, chủ tiệm giữ thứ kia bên người, chỉ cần có thể mang nó đi từ trong tay chủ tiệm, đèn hỏa phượng liền thuộc về người đó.

 

Người khác vừa nghe, không khỏi nghị luận sôi nổi.

 

"Quỷ thủ* lại lừa người, ai có thể trộm đồ từ tay hắn chứ?"

 

* Quỷ thủ: là tay ma, ý nói tay lạnh ngắt - cũng chỉ bàn tay của kẻ cắp, như tay ma tay quỷ

 

"Các ngươi đừng bị hắn lừa, quỷ thủ chính là tên trộm đệ nhất giang hồ, không ai có thể trộm của hắn!"

 

Chủ tiệm trong miệng mọi người đang ngồi dưới đèn, đó là một nam nhân trung niên dáng người cao gầy, tướng mạo tương đối bình thường, thuộc kiểu diện mạo người qua đường Giáp ném vào trong đám người lập tức tìm không ra.

 

Nghe lời nói xung quanh, nam nhân vuốt chòm râu nhỏ trên môi, cười tủm tỉm nói: "Các vị, danh phận quỷ thủ sớm đã bỏ, hiện giờ lão nhân chỉ là chủ tiệm trà lâu, không biết vị thiếu hiệp nào can đảm tiến đến khiêu chiến?"

 

"Quỷ thủ là cái gì?" An Cửu tò mò hỏi nam nhân bên cạnh.

 

Bùi Tịch nhàn nhạt giải thích: "Quỷ thủ từng là đạo tặc nổi danh trong chốn giang hồ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền trộm bảo vật của người khác, kẻ thù vô số. Nhiều năm trước bị đuổi giết, ông ta liền trốn đến nơi này. Người này khinh công cực mạnh, đặc biệt chiêu thức một tay lấy đồ trong túi xuất thần nhập hóa, người bình thường nếu muốn lấy đồ từ tay ông ta, cũng không đơn giản như vậy."

 

"Huynh cũng không lấy được sao?"

 

Thiếu nữ chớp mắt, đôi mắt sáng lên đầy tò mò.

 

Bùi Tịch rũ mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Nàng muốn?" Dừng một chút, lại nói, "Nếu nàng muốn, ta liền lấy cho nàng."

 

An Cửu: "Chỉ là vừa rồi không phải huynh nói ông ta trộm đồ rất lợi hại sao?"

 

Nam nhân khóe môi hơi cong: "Luận kỹ thuật trộm, ta không bằng ông ta, nhưng muốn lấy đồ trên người ông ta, cũng không phải khó."

 

Bùi Tịch mới luyện võ không lâu, khuyết điểm lớn nhất đó là nội lực không đủ, đây là chênh lệch thời gian, một chốc một lát khó có thể bổ túc. Nhưng hắn cũng không thích giơ đao múa kiếm, rất nhiều thời điểm, độc còn hữu dụng hơn vũ lực.

Loading...