Lôi Du thực sự rất nể phục năng lực của Vân Yến, nhưng anh cũng rõ, dù cuối cùng có lập nhóm hay không, đội của anh vẫn sẽ phải lên đường trở về.
Chỉ là khi nhìn thấy cô gái nhỏ mặc bộ đồ có vài phần giống Diệp Lam, Lôi Du hiếm hoi khựng lại.
Lời của Tiểu Đàm hình như cũng không phải không có lý. Gặp hôm nay, quả thật có chút giống.
Nói rõ ý định, Lôi Du nhìn mái tóc dài rũ bên vai cô gái, cũng không để tâm việc cô chẳng ngẩng đầu lên.
Đôi tai lấp ló giữa tóc khẽ động, chứng tỏ cô gái vẫn đang lắng nghe nghiêm túc.
“Tôi không có vấn đề gì.”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
“Nếu bọn họ cũng đồng ý, cứ lập nhóm đi.”
Tô Ý phải thừa nhận, dù cô không ưa Lôi Du, lời mời lập đội đúng là rất hấp dẫn.
Dị năng giả hệ lôi mạnh mẽ, đội đặc chủng xuất thân từ quân đội, quả thật mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Huống chi, về chuyện mẹ cô, là do cô cố chấp chủ quan.
Nhìn bộ dạng chính trực này của Lôi Du, chắc anh ta còn chẳng biết mẹ cô đã kết hôn và có con.
Haizz, may mà bố cô không có mặt ở đây…
Về phần Triệu Nhiễm và mấy người khác, đương nhiên đều vui vẻ đồng ý cùng đi.
“Tốt, đây là hai bộ đàm, đến lúc đó đội chúng tôi sẽ đi mở đường phía trước, có tình huống gì thì liên lạc ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-41-1.html.]
Vân Yến gật đầu nhận bộ đàm từ Lôi Du, tiện tay ném một cái cho Thẩm Tinh Ngộ.
Nghĩ ngợi, anh đưa mu bàn tay mát lạnh chạm lên trán Tô Ý, như thể xác nhận điều gì, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Đội trưởng Lôi hình như định nửa tiếng nữa xuất phát đúng không? Bên chúng tôi chắc cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt, tôi về chuẩn bị đây.”
Lôi Du vỗ vỗ vai Vân Yến, chào một tiếng rồi quay về phía đội mình.
Ở đây có không ít người sống sót, họ cũng ngại lấy nhiều đồ tiếp tế, chỉ đủ lương khô cho hai ba ngày.
Giờ quay về xem Tiêu Từ và mọi người chuẩn bị thế nào, nếu ổn thì họ sẽ đến bãi đỗ xe chờ đám người anh Vân trước.
Tô Ý, còn đang muốn ăn thêm vài miếng, cảm nhận hơi ấm trên trán vẫn chưa tan, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vân Yến đang cúi mắt.
Dù tay A Yến đẹp thật, cô cũng biết anh đang kiểm tra nhiệt độ của cô.
Nhưng chẳng phải sờ một cái là xong sao? Cô còn chưa ăn no mà!
“Hết sốt chưa?”
Vân Yến hơi nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm mang chút khó đoán nhìn xuống Tô Ý đang chẳng hề hay biết.
“Dạ, chắc hết rồi.”
Tô Ý chớp mắt nghĩ ngợi, hẳn là không sốt nữa, nhưng sao cô thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.
“Không khó chịu nữa chứ?”