Vân Yên: “Sao ……”
Thẩm Ám ăn xong miếng bánh Oreo mới với cô: “Không độc.”
Sau đó bỏ gói bánh còn dư hơn nửa cho cô: “Ăn .”
Vân Yên chần chừ trong phút chốc, cuối cùng vẫn là cầm lên ăn.
Thôi kệ, cô ăn tối nên cũng thấy đói, quan tâm ai đưa gì, ăn tính . Vân Yên nghĩ như nên cũng cầm một cái bánh Oreo cắn ăn.
Nhìn thấy cô ăn bánh , Thẩm Ám cuối cùng mới thở phào một .
ngay đó, Vân Yên ngẩng đầu kỳ quái : “Sao còn về phòng ngủ? Trời cũng tối nha.”
Thẩm Ám: “…?”
Mê Truyện Dịch
______
Cho dù thế nào Thẩm Ám cũng nghĩ tới, hôm qua vất vả lắm mới thể ôm cô ngủ cả đêm, hôm nay sắp đuổi trở về.
Vân Yên thu gom tất cả đồ đạc của xong còn cực kỳ tri kỷ mà đặt trong tay . Ngày hôm qua lúc tới cô còn đang lộ vẻ mặt lo lắng, hôm nay mà gấp chờ nổi đá khỏi phòng.
“Ngủ ngon.”
Tóc Vân Yên dài quá vai, sợi tóc như như rũ xuống. Cô nghiêng đầu một cái là mái tóc trơn bóng rũ hẳn qua một bên, lộ sườn mặt cùng vành tai của cô.
“Đi .” Cuối cùng cô còn vẫy vẫy tay với đóng sầm cửa .
Đèn hành lang chút mờ tối, một Thẩm Ám ở đó, một lúc lâu, mới cúi đầu khe khẽ thở dài.
Thẩm Ám xoay định thì cửa đột nhiên mở . Anh thấy bất ngờ mà .
“Cầm lấy.” Vân Yên đưa cho một túi rác: “Tiện đường vứt hộ với.”
Thẩm Ám cầm lấy thì cánh cửa đóng sầm mặt nữa.
Một Vân Yên độc chiếm cả một chiếc giường lớn nhưng ngủ yên.
Cô mơ thấy ác mộng, trong mơ cô với Thẩm Ám còn ở trong căn phòng thuê . Lúc đó là một buổi sớm mai, cô còn đặc biệt dậy từ sớm, phát hiện bản như con bạch tuộc đang quấn lên Thẩm Ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien/chuong-58-xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien.html.]
Thẩm Ám mở to hai mắt, đôi mắt cực kì trong trẻo, hiển nhiên là dậy từ lâu.
Cô ngượng ngùng rút tay với đùi , đang định hỏi tỉnh từ khi nào, đói bụng , ăn cái gì , ăn gì để cô mua.
ngay lúc cô rút tay , Thẩm Ám đột nhiên cử động, giống như một con sói mà bổ nhào tới, đè cô .
Hai mắt Vân Yên trừng lớn, cô vẫn còn ngái ngủ nên tỉnh táo hẳn, Vân Yên chỉ trơ mắt đưa tay đặt lên ngay cổ của liều mạng mà siết chặt cổ của cô.
Sức lực của cô nhỏ nhưng mà ở trong mơ, cho dù cô giãy thế nào cũng thể thoát . Hai mắt Thẩm Ám đỏ bừng, cái gì cũng mà chỉ cô nở nụ cực kỳ tàn nhẫn.
Vân Yên chảy một mồ hôi lạnh bừng tỉnh.
Đèn tắt, trong phòng cực kì u ám còn bên ngoài thì đang mưa lác đác, thỉnh thoảng còn tiếng sấm rền vang.
Vân Yên đồng hồ, năm giờ rưỡi sáng.
Cô thở một , xốc chăn lên tụt xuống giường, Vân Yên tới cửa sổ và kéo rèm .
Không mặt trời, bầu trời bên ngoài vẫn còn âm u, đường còn đọng mấy vũng nước mưa, hạt mưa rơi mặt nước tạo từng vòng tròn rung động.
Mồ hôi lạnh thấm ướt hai bên tóc mai của Vân Yên, cô chậm rãi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối ngẩn bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Ám ở trong mơ mới giống như một nhân vật phản diện thật sự .
Nếu cô chọc tới , sẽ một ngày cũng biến thành như ?
Lại một tiếng sấm rền vang.
Vân Yên chớp mắt vài cái, thấy phía đường một chiếc xe chạy như bay qua mấy vũng nước cho nước bẩn b.ắ.n lên tung tóe.
Vào giờ , bên cũng ai, chỉ hai vợ chồng của quán ăn sáng mở cửa , do đến giờ khách tới ăn nên hai dọn hai chiếc ghế xếp nhỏ ở mái hiên mưa rơi.
Đột nhiên, cô thấy một bóng dáng màu đen trong màn mưa ở tàng cây, trong tay còn cầm theo thứ gì đó.
Vân Yên lập tức bật dậy, cô mở cửa sổ là cơn gió lạnh mang theo hạt mưa thổi vù vù phòng. Cô đón gió ló đầu khỏi cửa sổ, thấy mặt nhưng thấy rõ bên mặc quần áo y hệt như Thẩm Ám, túi đang cầm cũng giống túi của Thẩm Ám như đúc.
Ngay cả cửa sổ cô cũng thèm đóng, chỉ thuận tay chụp lấy một chiếc áo khoác khoác tạm bên ngoài, đó cũng kịp chờ thang máy mà bịch bịch bịch chạy luôn xuống theo cầu thang bộ.
Cây đại thụ đó ở cách khách sạn xa, bởi vì thời tiết sắp bắt đầu sang đông nên những chiếc lá cây rụng hết, chỉ còn những cành cây trơ trụi xơ xác.