“ đúng , trong TV ……”
Thầy Đại Thụ thì sửng sốt, đầu đánh giá Vân Yên vài giây, đến lúc mới nhận cô là ai. Anh đám tiểu quỷ đang tâm tư gì, mỗi ngày mấy đứa nó đều xem phim hoạt hình chơi trò chơi, mà chuyện trong TV đều là giả, đám tiểu quỷ chẳng qua là trêu đùa khác mà thôi. Vì thế xin cô: “Xin cô.”
Vân Yên vội vàng xua tay: “Không gì ……”
Sau đó cô còn cảm thán: “Trẻ em bây giờ thật là sướng, ngày xưa lúc đến trường còn nhiều bài tập, thời gian ngoài chơi ném tuyết.”
Đám nhóc ngay lập tức đổi sắc mặt.
Giáo viên đối với đề tài bài tập luôn luôn mẫn cảm, thầy Đại Thụ xong lời Vân Yên thì ngay lập tức cúi đầu hỏi bọn trẻ: “Bài tập mấy đứa đều xong hết ?”
Vài tiếng trả lời thưa thớt vang lên------
“Chưa ạ.”
“Chưa thầy.”
“Em cũng .”
“Sắp ạ.”
“Còn xong……”
“Thiếu mấy bài nữa ạ……”
Thầy Đại Thụ: “Vậy còn nhanh về nhà bài tập !”
Bọn nhỏ kêu thảm tản bốn phía.
Vân Yên bọn nhóc thì nhớ tới Thẩm Ám, đầu định gọi Thẩm Ám về nhà nhưng , thấy Thẩm Ám ở chỗ cũ.
Trong nháy mắt, cô trở nên hoảng loạn, thầy Đại Thụ thấy như mới thử thăm dò hỏi: “Cô cần tìm đúng ? Vừa nãy thấy, cùng với cô hình như về phía bên .”
Anh chỉ chỉ con đường nhỏ bên trái.
Vân Yên vội vàng cám ơn, chạy như bay qua theo hướng bên , thầy Đại Thụ níu cô : “Nếu cô để ý thì để dẫn cô , thấy……”
Vân Yên bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Thẩm Ám!”
Thẩm Ám từ con đường , ánh mắt dính chặt lên cái tay mà thầy Đại Thụ đang túm lấy Vân Yên, mặt lập tức trầm xuống.
-----------------
Vân Yên Thẩm Ám , chính bản sai chạy loạn, cô cũng mắng , mà còn giận dỗi với cô.
Thẩm Ám ở phía , vẫn luôn duy trì bỏ Vân Yên hai bước. Cứ luôn đuổi kịp cho nên Vân Yên cũng bắt đầu cáu kỉnh, ở tại chỗ chịu đuổi theo nữa.
Anh giống như mắt ở gáy, Vân Yên dừng , cũng dừng luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien/chuong-50-xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien.html.]
Qua vài giây đồng hồ, hai ai cũng nhúc nhích.
Thẩm Ám đầu .
Mê Truyện Dịch
Vân Yên đầu qua một bên, cố ý thèm .
Lẹp xẹp, lẹp xẹp, giẫm lên tuyết tới dừng ở mặt cô. Đứng đó một lúc lâu mới xoay cầm lấy tay cô.
Vân Yên hất tay cho cầm, cô khẽ hừ một tiếng, vòng qua về phía .
Mới một bước th góc áo túm .
Vân Yên tránh , tránh , cô đầu mắng : “Thẩm Ám!”
Ngày đó, trời đất đảo lộn.
Thẩm Ám trực tiếp ôm cô lên, quan tâm gì nữa mà nhanh về nhà.
Vân Yên chống cự vài đột nhiên chống cự nữa.
Thẩm Ám nhanh, tới vài bước là bọn họ đến cửa nhà. Anh bấm mã khóa xong liền mở cửa .
Vân Yên , trong lòng tự dưng sợ hãi. Cô cũng phát hiện , giọng của chút run rẩy: “Thẩm, Thẩm Ám?”
Thẩm Ám trở tay đóng cửa , cúi đầu một lời cởi giày cho cô. Hai chân cô tê cóng, nắm chặt bàn chân cô trong tay để sưởi ấm.
Cách một tấm ván cửa, Vân Yên thấy tiếng gió bắc mang theo bông tuyết gào thét thổi qua. Trong lòng cô rét run, thật dám phản kháng.
Thẩm Ám ngẩng đầu, cởi khăn quàng cổ, cởi mũ xuống cho cô. Lúc cởi mũ, Vân Yên còn theo bản năng tránh né, ánh mắt cũng dám .
Anh dừng một chút nhưng vẫn tiếp tục tháo mũ cô xuống. Tóc cô lộn xộn, dùng ngón tay chải vuốt một chút, động tác đặc biệt ôn nhu.
Ôn nhu đến mức cho Vân Yên chút .
Cởi cho cô xong, Thẩm Ám cởi áo khoác của . Thừa lúc ngắn ngủi , khi mà ánh mắt của ở cô nữa, Vân Yên mới thử dãy dụa, nghĩ tới lúc cô phản kháng cho nên Thẩm Ám buông lỏng tay cho cô dễ dàng thoát . Dép lê cô cũng thèm liền chạy bịch bịch bịch bịch về phòng.
Tầm mắt Thẩm Ám theo hướng cô chạy trốn, ánh mắt trở nên u ám.
Không thể .
Cùng lắm thì, sẽ nhốt cô , nhốt cả đời.
Thẩm Ám từng bước một đến cửa phòng ngủ của Vân Yên, quả nhiên, cửa khóa.
Anh nhanh chậm lấy chìa khóa mở cửa . Đột nhiên thấy giọng mang theo tiếng nức nở của Vân Yên, truyền từ trong phòng: “Thẩm Ám.”
Anh ngừng một chút, kiên nhẫn đợi vài giây.