Thẩm Ám mà gần dính lấy cô.
Cô trốn thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh thấy, lập tức lấy đến cho cô.
Là Chu Mạn Chi gọi tới.
Vân Yên bấm nút .
Chu Mạn Chi mệt mỏi : “Đạo diễn cho em nghỉ mấy ngày, em ở nhà nghỉ ngơi cho .”
Vân Yên yên lặng vài giây: “……A”
Chu Mạn Chi hiếm khi an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, sẽ chuyện gì ”
Vân Yên lên tiếng đáp , hai còn thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Nghĩ cũng cần nghĩ, chuyện đạo diễn đột nhiên cho cô nghỉ phép khẳng định liên quan tới việc cô đánh Thẩm Minh ngày hôm qua.
Vân Yên thở dài, trong lòng chút bực bội. Cô thích nhân vật Ngàn Tư , vì diễn nhân vật mà học ít thứ. Nếu cứ như mà mất vai, cô cực kì cam lòng.
Thế nhưng, cô tuyệt đối hối hận đánh thẩm Minh. Muốn hối hận, chỉ hối hận khi đầu tiên trong lòng chuyện cố kỵ mà xuống tay độc ác hơn một chút, để cho bây giờ còn dám đến trêu chọc cô.
Gáy của cô một bàn tay chế trụ, Thẩm Ám xoa nhẹ đầu cô.
Vân Yên đẩy tay của qua một bên, mặt : “Đi uống thuốc cảm của ”
Tay Thẩm Ám trống , cau mày.
Khóe mắt Vân Yên liếc một cái, vẻ vui lắm, miễn cưỡng rướn tay vỗ vỗ đầu mấy cái.
“Ngoan.”
-----------
Cảm xúc tiêu cực của Vân Yên tới nhanh, còn nhanh hơn, nhanh cô ném chuyện của đoàn phim qua một bên chuẩn đồ ăn sáng.
Vào phòng bếp, con cá diếc mua tối hôm qua vẫn lì lợm sống sót. Vân Yên nước sạch cho nó mở tủ lạnh, tìm đồ ăn.
Eo ôm chặt lấy, Thẩm Ám dính lấy cô. Gần đây thích ôm cô như , cằm để vai cô, đặc biệt dính ngấy.
“Uống thuốc.”
Lại bắt đầu đòi khen đây mà.
Một tay Vân Yên cầm bánh mì, tay còn đưa lên vỗ vỗ trán , lệ: “Ngoan quá.”
Sau đó tách hai cánh tay đang dính eo cô: “Đi xem phim hoạt hình , đồ ăn sáng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien/chuong-48-xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien.html.]
Thẩm Ám tình nguyện lui nhưng vẫn chịu ngoài, ở trong phòng bếp với cô.
Vân Yên mặc kệ , lấy vài miếng bánh mì với trứng gà để mâm, để cho Thẩm Ám bưng .
Sau đó con cá tội nghiệp đang phun bong bóng trong chậu, đành lòng, cô bẻ bánh mì vụn cho nó ăn.
Thẩm Ám thấy thế, ánh mắt ngừng con cá diếc vài giây, l.i.ế.m liếm môi.
Lúc đang ăn sáng, Thẩm Ám chịu tự ăn. Vân Yên chiều , tự ăn xong thu dọn chén đĩa, xem nhẹ ánh mắt luôn dính ở cô.
Vân Yên rửa chén, Thẩm Ám cũng theo , vòng quanh lưng cô.
Cô rửa chén xong lau tay sạch sẽ, kiểm tra con cá xem thế nào. Thẩm Ám vui, môi mím thành một đường thẳng, dùng thể ngăn cản tầm mắt của cô.
Vân Yên thèm liếc tới Thẩm Ám, trực tiếp vòng qua . Vụn bánh mì ném còn nữa, chắc là cá ăn hết .
Thẩm Ám tới, một nữa che khuất cái chậu nước. Vân Yên gì: “Anh theo gì? Còn ăn .”
Anh chỉ cô, chuyện. Vân Yêu hiểu , đang cô đút ăn.
“Anh ngoan , tự ăn.”
Mê Truyện Dịch
Vân Yên kiên nhẫn dỗ : “Anh lớn , ……”
Thẩm Ám đột nhiên xoay ôm lấy cô, thở phả bên tai cô, ấm áp nóng bỏng.
“ ” Anh : “Không tự ăn.”
Vân Yên: “…”
Biết rõ Thẩm Ám là cố ý nũng nhưng Vân Yên vẫn cứ chịu thua dáng vẻ của .
Mặt cô lạnh lùng, từng muỗng từng muỗng đút ăn. Thầm nghĩ, một cuối, nhất định là cuối cùng.
Sức ăn của Thẩm Ám nhiều lắm, bởi vì đang bệnh nên mấy ngày nay càng ăn ít hơn. Không nghĩ tới ăn bộ phần bánh mỳ còn nhưng vẫn đủ, còn đòi ăn thêm một chút cháo nữa. Lúc đút cháo còn luôn già mồm chê nóng, nhất định đòi cô thổi một chút mới chịu ăn.
Trên mặt Vân Yên rõ ba chữ kiên nhẫn nhưng vẫn cẩn thận thổi nguội cháo xong mới đút ăn.
Kỳ kèo cả một buổi sáng, lúc nhận đến giữa trưa. Lúc sắc trời âm u, mặt trời mây đen che khuất, gió cũng đặc biệt lớn.
Lúc Vân Yên cầm chén dĩa phòng bếp rửa, Thẩm Ám cũng tới bắt chước bỏ tay trong chậu, cô cho rằng định phá phách nên mới đuổi ngoài.
Đợi dọn dẹp xong, Vân Yên ngẩng đầu thấy bên ngoài mà tuyết. Bông tuyết bay lả tả, đặc biệt nhiều, mắt đất phủ lên một tầng tuyết mỏng manh.
Vân Yên mở cửa sổ , gió lạnh mang theo vài bông tuyết thổi phòng, cô nhíu mày rụt một chút, thấy đằng tiếng bước chân, Thẩm Ám nâng cách tay lên đóng cửa sổ .