Lúc Thẩm Ám mới bằng lòng .
Đến buổi chiều, trời âm u gió cực kì lớn, vài ba đường vội vàng, xe rõ ràng ít hơn, mấy xe quà vặt ở xa xa lục tục thu dọn đồ đạc, đường phố trông chút tiêu điều.
Tay Vân Yên lành lạnh, cô đến chạm tay Thẩm Ám cảm nhận ngay một nguồn ấm áp. Vì thế ôm ý đồ trêu chọc , cô mạnh mẽ cầm lấy tay , đó khanh khách chờ phản ứng của Thẩm Ám.
Thẩm Ám dừng , cúi đầu cô, tay còn định cởi khăn quàng cổ .
Lúc cô lơ đãng thấy một tiệm cắt tóc khác, cho thời gian suy nghĩ, dắt qua. Mở miệng run lập cập, nhưng miệng còn quên lẩm bẩm: “Lần gan cáu kỉnh thì về nhà đánh .”
Đẩy cửa nóng phả mặt, chủ tiệm cắt tóc là một ông lão lớn tuổi , mặt tiền cửa tiệm so với tiệm còn đơn sơ hơn. Vân Yên sợ Thẩm Ám đồng ý nên lập tức ấn xuống gương. cô tiến lên cởi áo khoác của ôm trong ngực.
Ông chủ ha hả buộc khăn phủ cho Thẩm Ám: “Muốn cắt kiểu gì đây?”
Mê Truyện Dịch
Vân Yên : “Cắt gọn gàng một chút là ạ.”
Ông chủ trả lời: “Được.” Trước tiên là ướt tóc Thẩm Ám, đó mới lấy dụng cụ bắt đầu cắt tóc.
Vân Yên chống cằm ở trong cửa tiệm nhỏ chỉ mấy mét vuông, chăm chú tóc của Thẩm Ám rơi mặt đất, để ý tới Thẩm Ám cũng đang cô qua gương.
Rất nhanh tóc cắt xong, ông chủ cởi tấm khăn phủ cầm lấy một miếng mút phủi tóc vụn cho Thẩm Ám. Ông lão nhịn mà khen ngợi: “Bộ dạng trai thật tuấn tú, cô bé là bạn gái hả? Hai kết hôn , ở thành phố lớn cố gắng ăn cũng dễ dàng gì.”
Vân Yên sửng sốt, trong lòng cực kỳ tự nhiên, phủ nhận : “Cái đó, cháu là chị nó ạ.”
Vừa mới xong, mặt Thẩm Ám trầm xuống.
Ông chủ cũng cảm thấy hổ, lập tức đổi đề tài ngay: “Trách cả hai đều thanh tú như , hóa là cùng một sinh .”
Thẩm Ám đột nhiên bật dậy, áo khoác Vân Yên vẫn giữ đó nên chỉ mặc mỗi áo len đẩy cửa thẳng ngoài, đầu cũng thèm .
Vân Yên cáu kỉnh náo loạn cái gì, cô trả tiền xong liền nhanh chóng ngoài đuổi theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien/chuong-22-xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien.html.]
Vân Yên rõ, một tên ngốc ngay cả tự ăn cơm cũng thì thể nhớ con đường mới chỉ qua một .
Ngay một phút cô còn sợ Thẩm Ám chạy lung tung, lo lắng lạc mất nhưng ngẩng đầu phát hiện bọn họ cửa nhà . Cô há hốc miệng, bóng lưng đơn bạc của Thẩm Ám mà trong nhất thời quên mất là lấy chìa khóa để mở cửa.
Có là, hết ngốc ?
Biết nổi giận, nét mặt bình thường, qua chuyện gì ngu ngốc, thể hiểu cô gì, thậm chí còn thể trả lời mấy câu đơn giản.
Như giống một tên ngốc ?
mà nếu hết ngốc thì trở về nhà họ Thẩm báo thù, theo cô cái gì?
Gương mặt Thẩm Ám vô cảm mà đầu cô.
Cô liền phát hoảng, nháy mắt tránh tầm mắt của mà cúi đầu vội vội vàng vàng tìm chìa khóa, khi tìm cắm ngay ổ khóa, luống cuống tay chân mở cửa .
Thẩm Ám cô thêm một mới nhà. Anh nhà nhưng phát hiện cô hề nhúc nhích, Thẩm Ám đầu xem cô, một đôi mắt đen kịt chút cảm xúc nào.
Có thể là do tác dụng tâm lý nên hiểu Vân Yên cảm thấy ánh mắt của một luồng áp bức vô hình. Cô ngoan ngoãn đổi giày nhà, thuận tay đóng cửa . Lúc đóng cửa cũng cẩn thận, chỉ phát cụp một tiếng.
Thẩm Ám lúc mới thu hồi tầm mắt đầu , rốt cuộc cũng để ý tới cô nữa.
Vân Yên giống như đại xá mà nhanh như chớp chạy phòng ngủ, “đùng” một tiếng đóng cửa .
Bước chân Thẩm Ám thoáng dừng , bực bội khẽ nhíu mi tâm.
Trời tối nhanh, lúc Vân Yên nhận một cuộc điện thoại của chị Chu, chị gọi thông báo cho cô là ngày mai một buổi casting, đó gửi địa chỉ cho cô qua Wechat. Cô mở Wechat lên thì tin nhắn của một nối tiếp nhảy , Vu Tử Kiệt gửi cho cô ít tin. Cô cũng lười xem nên trực tiếp tắt .
Mây đen ấp ủ cả buổi chiều rốt cuộc cũng biến thành mưa to lộp bộp rơi xuống, căn phòng bật đèn, một tia chớp lóe lên, tiếp theo đó là tiếng sấm rền vang.
Tay Vân Yên run rẩy cho di động chợt rớt xuống sàn, cô nhanh chóng nhặt lên xem nhưng điện thoại mở lên, góc trái màn hình nát cả một mảng. Cô lên mò mẫm vách tường bật công tắc mở đèn trong phòng ngủ.