Vân Yên chỉ mặc đồ ngủ, chiếc áo ngủ lông xù, mũ còn rũ xuống hai cái tai thỏ thật dài. Thẩm Ám liếc mắt lỗ tai thỏ một cái rũ mắt xuống, là đang nghĩ cái gì.
Một mùi thơm bay thoảng qua.
Vân Yên xé nắp mì ăn liền vung tay ném sọt rác, lúc đầu gọi thì lỗ tai thỏ phất lên, cô đẩy bờ vai của : “Đừng ngủ, dậy ăn .”
Thẩm Ám nhúc nhích.
Cô ghé gần hơn, lỗ tai thỏ đụng vai của một chút. Cô giống như đang dỗ em bé, giọng mềm nhũn: “Ngoan, ăn mì ngủ tiếp, nếu dày mà đau thì sẽ uống thuốc, uống thuốc ? Thuốc đắng, là đắng……”
Thẩm Ám đại khái là thấy phiền, rốt cuộc mới chịu dậy ăn.
Vân Yên tủm tỉm: “Vậy mới là bé ngoan……” Nói xong liền cầm bát mỳ lên, gắp một đũa lớn đưa tới bên miệng .
Mê Truyện Dịch
Thẩm Ám trừng cô.
Cô kiên nhẫn chờ, cánh tay mỏi cũng rút về. Miệng cô mở mở đóng đóng, nhiều đến giống như luôn lời hết. Thẩm Ám rốt cuộc chịu há miệng để cô đút mì ăn liền cho .
Một dòng nước ấm chảy qua trong bụng. Hai , một đút một ăn, bát mỳ nhanh thấy đáy. Vân Yên vứt cái bát xong liền đút bàn tay lạnh như băng trong chăn, cầm lấy tay Thẩm Ám, cả cô cũng trườn .
“Lạnh quá, lạnh quá…..” Cô nhỏ giọng kêu, bả đầu với chiếc mũ con thỏ đều chen n.g.ự.c . Chỉ chốc lát tiếng nữa, Thẩm Ám chỉ thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lỗ tai con thỏ buông tay, sờ sờ vành tai của Vân Yên.
Anh nhớ tới tối hôm đó cô ghé tai , nức nở : Hu Hu Hu tên bại hoại hôn lỗ tai .
Rõ ràng là cùng một .
Giữa hai đời thể khác biệt nhiều đến thế.
Vân Yên an ngủ một giấc thật ngon cho tới khi mặt trời lên cao mới thong thả tỉnh dậy.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi phòng, đầu óc cô quánh đặc, ánh nắng chiếu đến chói cả mắt. Cô với tay qua sờ sờ chỗ bên cạnh, trống .
Cô lập tức thanh tỉnh, bật dậy từ giường xuống trái xong mới phát hiện Thẩm Ám đang bên cạnh cửa sổ.
Cô thở nhẹ một , cơ thể mềm nhũn đổ trở về giường, nghiêng đầu .
Tuy rằng là một tên ngốc nhưng bình tĩnh mà xem xét thì bộ dáng của Thẩm Ám thật sự mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien/chuong-10-xuyen-thanh-nu-phu-vo-boss-phan-dien.html.]
Từ làn da trắng như sứ đến mái tóc ngắn màu đen rối loạn, lông mi thì dày cong, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng như như .
Chỉ là một boss phản diện thôi mà, lớn lên trai như để gì?
Vân Yên mơ màng ngáp một cái dụi dụi mắt thì bỗng nhiên xung quanh tối . Cô ngước mắt liền thấy Thẩm Ám ngay mặt cô.
Ngày hôm qua bỏ gấp quá nên Vân Yên chỉ mặc cho một chiếc áo khoác, cũng một bộ đồ khác nên bây giờ còn đang mặc chiếc áo sơ mi ngày hôm qua, hơn nữa do ngủ một giấc dậy mà chút nhăn nhúm.
Vân Yên đưa tay túm kéo mà cũng kéo thẳng , còn trừng mắt một cái.
Tay cô run lên nhưng lập tức trừng ngược : “Bẩn chết, còn hổ mà hung dữ với !”
Thẩm Ám: “……”
Vân Yên thở phì phò rời giường, tìm túi của Thẩm Ám, kéo khóa lật tìm đồ nhưng cũng tìm bao nhiêu quần áo thể mặc. Nghĩ tới cũng đúng, lúc ở Thẩm gia, ngay cả cơm còn khó ăn thì ai sẽ mua quần áo cho đây.
Trái tim cô bỗng chốc mềm nhũn.
Vân Yên ôm một cái áo lông trắng đặt lên giường, do dự vài giây liền kéo áo sơ mi của .
Thẩm Ám nhíu mày né tránh cô kéo trở về: “Đừng nhúc nhích!”
Anh mà thật sự động đậy nữa.
Vân Yên đang định cởi nút áo cho Thẩm Ám thì ngừng tay , dò xét từ xuống nghĩ, cho dù là đồ ngốc thì chắc cũng sẽ lòng tự trọng .
“Anh tự mặc quần áo ?” Cô hỏi.
Thẩm Ám trả lời nhưng đưa tay lên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi từ xuống .
Vân Yên sững sờ một giây, đó mặt liền đỏ bừng, cô che hai mắt . Từ khe hở thấy cầm lấy chiếc áo lông, Vân Yên cũng dám đầu mà chạy luôn phòng vệ sinh.
Khóe môi Thẩm Ám nhếch lên nhưng trong nháy mắt đè xuống, trở khuôn mặt biểu cảm như bình thường.
Rất nhanh Vân Yên .
Trên mặt cô nửa điểm tự nhiên, phảng phất giống như đỏ mặt lúc là ai khác. cô cũng liếc mắt Thẩm Ám mà vội vàng chạy ngoài: “ mua đồ ăn sáng!”