XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 9: ĐẠI ÂN NHÂN
Cập nhật lúc: 2024-07-16 00:22:36
Lượt xem: 871
Ngồi bên cạnh, Diệp Vãn Thanh vẻ mặt hoang mang. Không biết đối phương đang cười cái gì, nhưng cô cũng không hỏi thêm, chỉ nghĩ đơn giản chắc là anh quá vui vì thoát khỏi Zombie nên vậy thôi.
"Tối nay tôi ngủ quá say, nếu không phải nhờ cô kiên trì gọi điện, có khi tôi đã bị Zombie cắn trong lúc ngủ rồi."
Nhớ tới cảnh Zombie sắp phá cửa vào nhà, anh rùng mình nói.
Diệp Vãn Thanh: "Kỳ thực tôi cũng không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh đến vậy, mấy ngày trước Zombie hoạt động nhiều, sau đó đột nhiên yên tĩnh. Trực giác mách bảo mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, do đó tôi mới nghĩ đến việc muốn rời đi."
Anh gật đầu: "Đúng vậy, thà hành động còn hơn ngồi chờ chết. Trước đây tôi còn nghĩ, chính phủ sẽ phái người đến cứu, bây giờ xem ra là vô vọng rồi."
Nghe vậy, Diệp Vãn Thanh cười nhạt. Tình hình hiện tại nguy cấp, phía bên quốc gia còn chưa lo nổi mình, thì làm gì có sức lực mà quản dân chúng chứ! Thay vì dựa dẫm vào người khác, chi bằng tự dựa vào mình thì vẫn hơn.
Tuy nhiên, cô cũng đã suy nghĩ đến những nhân tố khác. Nếu Bạch Tuyên Âm không muốn đi, cô cũng không ép buộc. Dù sao cũng trả hết ân tình cho anh rồi, tìm cơ hội tách ra, mỗi người mỗi ngả, không ai nợ ai là tốt nhất.
"Tóm lại từ giờ trở đi, tôi sẽ đi theo cô! Trên đường mong được giúp đỡ nhiều hơn!"
Bạch Tuyên Âm mỉm cười rạng rỡ, dưới hàng lông mày đậm là một đôi mắt tựa như bầu trời mùa hạ, mang theo ánh nắng rạng rỡ, khiến người khác không khỏi rung động.
"Giúp đỡ lẫn nhau thôi!"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Diệp Vãn Thanh khẽ gật đầu. Cô bây giờ mới phát hiện, hóa ra Bạch Tuyên Âm cũng rất đẹp trai. Lông mày đậm, đôi mắt đen, trông như chàng trai bước ra từ truyện tranh. Nhưng so với người kia thì bất luận là khí chất hay dung mạo gì cũng đều kém xa.
Trong đầu cô hiện lên một gương mặt anh tuấn, cô ngẩn ngơ, không khỏi thất thần.
Sau khi nói chuyện một lúc, cảm thấy bầu không khí đang dần trở nên thân thiện, Bạch Tuyên Âm nảy sinh ý định trêu chọc:
"May mà đêm nay nhờ có cô nhắc nhở, nếu không tôi thực sự đã gặp phải rắc rối rồi. Bây giờ cô là đại ân nhân của tôi đấy."
Không quá để tâm, Diệp Vãn Thanh cũng không thật sự nghĩ rằng mình là ân nhân của anh. Dù sao cô vẫn có tư tâm.
Thứ nhất, Bạch Tuyên Âm có xe, thuận tiện cho việc rời đi. Thứ hai, cô đã gọi rất nhiều lần cho anh. Và cuộc gọi cuối cùng kia, nếu Bạch Tuyên Âm không nghe máy, cô cũng sẽ không gọi lại mà sẽ không chút do dự rời đi ngay.
"Tiện tay mà thôi, không cần phải quá lời như vậy."
Sau khi nói xong, Diệp Vãn Thanh lâm vào trầm mặc. Cô luôn ngại giao tiếp với người lạ và thường khá lãnh đạm với những người không quen.
"Sao lại im lặng thế? Hãy vui vẻ lên nào!" Bạch Tuyên Âm không thích sự yên tĩnh quá mức như thế này. Anh vô cùng thân thiện, cố gắng tạo không khí vui vẻ, thậm chí còn bật cả nhạc lên.
Trái ngược với hình ảnh tươi sáng của anh, Diệp Vãn Thanh tưởng rằng sẽ là một bản nhạc sôi động, nhưng kết quả lại là một bản nhạc thuần túy với nhịp điệu chậm rãi và nhẹ nhàng.
Tiếng đàn piano du dương vang lên cực kỳ uyển chuyển và duyên dáng. Như thể có sức sống! Có sinh mệnh vậy! Mỗi nốt nhạc như những bàn tay vô hình, nhẹ nhàng phất qua đáy lòng, mang lại cảm giác thoải mái và vô cùng dễ chịu.
Cả người Diệp Vãn Thanh không khỏi thả lỏng, sắc mặt cô cũng dần giãn ra.
Đêm qua có một cơn mưa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống rồi nhanh chóng ngừng lại. Lúc này trời đang dần sáng, nhiệt độ tăng dần. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào, phủ lên người cô một tầng kim quang nhàn nhạt, đẹp đến mức như có cảm giác không chân thật.
Bạch Tuyên Âm không tự chủ được, vụng trộm lén nhìn cô. Anh không khỏi nín thở, tim đập càng ngày càng nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-9-dai-an-nhan.html.]
Đẹp! Thật là quá xinh đẹp rồi!
Thậm chí anh vô thức tiến lại gần cô hơn.
Có lẽ nhận thấy người bên cạnh đang cách mình càng lúc càng gần, Diệp Vãn Thanh quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Anh nhún vai rồi ngồi thẳng dậy, gương mặt nghiêm túc: "Nói thật, tôi thật không biết phải cảm ơn cô như thế nào."
Không đợi cô đáp lại. Nhân lúc đường thông thoáng, anh giảm tốc độ, đột nhiên ghé sát lại, nở nụ cười tươi rói đầy tà khí của mình: "Tôi cũng không có gì đáng giá ngoài cái thân xác này. Hay là tôi lấy thân báo đáp nhé?"
"Anh cũng vừa mới giúp tôi, xem như hòa."
Cho dù chỉ là nói đùa, cô cũng không thích người khác đột ngột tiếp cận như thế. Diệp Vãn Thanh không vui, theo bản năng lùi về phía sau, ngữ khí có phần lạnh nhạt đáp lại.
Cô rất rõ ràng, mỗi chuyện đều có cách xử lý riêng. Đây không phải là qua cầu rút ván!
Hai người mới quen biết nhau không tới hai ba ngày, chưa hiểu rõ tính cách của nhau. Hơn nữa, con đường phía trước còn rất dài, sự đời thay đổi khôn lường, nào ai biết được tương lai sẽ như thế nào! Tốt hơn hết vẫn là không nên dính dáng với nhau quá nhiều.
Thái độ xa cách của Diệp Vãn Thanh khiến Bạch Tuyên Âm hơi sững sờ. Một tia kinh ngạc lướt qua đáy mắt rồi biến mất. Anh nhanh chóng nhận ra, Diệp Vãn Thanh thực sự khác với những cô gái khác, không thể dùng phương thức trước kia để tán tỉnh cô, nếu không rất dễ bị phản tác dụng.
"Được thôi." Anh giả vờ buồn bã, tỏ vẻ tổn thương, đầu rũ xuống như một con ch.ó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Diệp Vãn Thanh không thèm để ý, ngoảnh mặt làm ngơ. Do cô ngồi có chút lâu, cơ thể bắt đầu mệt mỏi. Cô duỗi thẳng chân để thư giãn gân cốt, lưng tựa ra sau, không ngờ lại va phải một chỗ lồi lõm.
"Ui da!" Cô đau đến mức kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Nghe thấy tiếng Diệp Vãn Thanh, Bạch Tuyên Âm muốn lại gần xem xét tình hình. Bất quá nhớ đến tính cách không thích người khác đến quá gần của cô, đành phải thôi.
Anh giảm tốc độ, quay đầu lại quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Chỉ là chuyện nhỏ, Diệp Vãn Thanh cũng không có để trong lòng, lắc đầu nói: "Không sao! Là tôi bất cẩn, không cẩn thận đụng phải mà thôi."
"À." Bạch Tuyên Âm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Diệp Vãn Thanh quay lại nhìn lại thì thấy mình đã va vào đồ trong balo. Lúc lên xe quá mức vội vàng, không kịp tháo balo, cứ thế đeo luôn cả dây an toàn vào.
Cô muốn trước tiên tháo dây an toàn ra, nếu không sẽ thấy khó chịu. Vừa mới rút ra con d.a.o cong, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Bạch Tuyên Âm.
Anh âm thầm liếc mắt nhìn, con d.a.o này sáng bóng, phản chiếu một bóng hình. Lưỡi d.a.o sắc bén và cứng cáp, có lẽ là vũ khí phòng thân của Diệp Vãn Thanh.
Dù có ý đồ với cô nhưng anh cũng không phải là người xấu, cũng không có thói quen cưỡng bức. Nếu vừa rồi anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép buộc cô, chỉ sợ Diệp Vãn Thanh sẽ trực tiếp c.h.é.m một d.a.o tiễn anh về trời luôn rồi!
Ý thức được mình đang suy nghĩ lệch hướng, Bạch Tuyên Âm bật cười, sau khi lấy lại tinh thần, anh nói: "Dao sắc bén, cẩn thận bị thương. Cô lấy kéo trong xe mà dùng, kéo an toàn hơn d.a.o nhiều."
Diệp Vãn Thanh cũng không làm phật ý anh, lục tìm trong ngăn tủ nhỏ của xe, tìm thấy cái kéo liền đem sợi dây trên người cắt ra.