Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 8: RẤT ĐẶC BIỆT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-11 00:08:56
Lượt xem: 964

Zombie đột ngột nhào vào toa xe. May mắn thay, Bạch Tuyên Âm đã sớm chuẩn bị kỹ càng, giẫm mạnh vào chân ga. Xe lao vọt về phía trước, hất tung những con Zombie đang chắn trước mặt, bỏ lại những con Zombie phía sau đang cố gắng đuổi theo.

"Cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi."

Diệp Vãn Thanh lẩm bẩm. Không còn bị kẹt trong không gian chật hẹp kia nữa, giờ đây cô đã có thể bắt đầu một chuyến hành trình mới.

Tựa hồ có chút không dám tin, Diệp Vãn Thanh cứ nhìn mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng con Zombie nào nữa mới thu hồi ánh mắt.

"Hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm rồi! Không cần suy nghĩ nữa!"

Bạch Tuyên Âm nghĩ rằng cô vẫn còn đang hoảng loạn, lo lắng cô chưa thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi, anh dịu dàng an ủi.

Xe một đường chạy về phía trước.

"Đúng rồi, chúng ta đang đi đâu đấy?"

Ra ngoài một thời gian, Bạch Tuyên Âm phát hiện bọn họ đang lái xe một cách vô định, không có mục đích cụ thể, cũng không có điểm đến rõ ràng.

Anh vẻ mặt mờ mịt, quay đầu ngơ ngác hỏi Diệp Vãn Thanh.

"Tôi muốn đến thành phố A."

Diệp Vãn Thanh đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần đến nơi có nhân vật chính sinh hoạt, chắc chắn khả năng sống sót sẽ cao hơn so với những nơi khác.

Càng quan trọng hơn là, tính cách của nam chính và nữ chính rất dễ chịu, rất dễ sống chung. Đến chỗ của nam chính và nữ chính, thứ nhất vừa được bảo vệ, vừa được che chở bởi hào quang của nhân vật chính, thứ hai vừa có cuộc sống tương đối ổn định.

Cái đùi vàng như thế không tranh thủ ôm thì đợi đến khi nào! Phải biết rằng, ôm càng sớm, lợi thế càng cao, độ tin tưởng của nam nữ chính càng nhiều!

Bất quá Bạch Tuyên Âm không hiểu những điều này. Anh tỏ vẻ nghi hoặc nhìn cô: "Thành phố A? Thành phố A cách chúng ta hàng nghìn dặm, đến đó làm gì?"

Diệp Vãn Thanh mới đến thế giới này không lâu, rất nhiều nơi còn chưa quen thuộc. Cô vẻ mặt mê mang hỏi: "Xa lắm sao? Xa cỡ nào?"

"Một nơi ở phía Đông, một nơi ở phía Tây, lái xe cũng phải mất năm, sáu ngày mới tới. Đó là trong điều kiện thuận lợi, một đường chạy thẳng không gặp trở ngại gì. Cô nói xem?"

Kia quả thực rất xa, đường xá xa xôi, nửa đường còn phải đổ xăng cho xe nữa. Thời bình thì không nói gì, nhưng hiện tại đang là mạt thế, nguy hiểm chồng chất. Nếu đến thành phố A thì không biết khi nào mới tới!

Nhưng ngoài chỗ đó ra, cô cũng không biết đi đâu về đâu. Diệp Vãn Thanh vẫn luôn tin rằng, chỉ có ở cùng nhân vật chính thì bản thân mới được an toàn!

Địa phương có nam chính và nữ chính là địa phương an toàn nhất!

"Nhưng tôi vẫn muốn đến thành phố A, chỉ có thành phố A mới là nơi an toàn nhất."

Giọng nói của cô bình thản, phảng phất như đang trần thuật một sự thật.

An toàn sao? Nhìn tình hình hiện tại, e rằng cả thế giới đều đã thay đổi. Làm gì còn địa phương nào gọi là an toàn nữa đâu. Thà tìm người sống sót, lập thành đội đi chung có khi còn an toàn hơn!

Bạch Tuyên Âm tuy có chút không hiểu, nhưng anh cũng không phản bác cô, cô muốn đi đâu thì anh cũng đi theo đến đấy.

Bạch Tuyên Âm âm thầm lên kế hoạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-8-rat-dac-biet.html.]

"Được rồi, tôi không có ý kiến. Cô đi đâu tôi đi đó, dù sao tôi cũng theo cô lăn lộn."

Không hiểu sao, Bạch Tuyên Âm rất thích nghe lời cô. Nếu đổi lại là những bạn gái trước đây, họ cấm anh làm gì thì anh nhất quyết sẽ làm điều đó. Giống như trong thời kỳ phản nghịch vậy, không bao giờ nghe theo ý đối phương.

Có lúc thấy họ lắm lời, phiền phức, anh liền đề nghị chia tay để được an tĩnh. Dù sao với anh thì phụ nữ cũng như áo quần mà thôi. Không có người này thì có người khác!

Dù sao thì với vóc dáng và cơ thể hiện tại của mình, anh tự tin là không thiếu phụ nữ bám theo.

Nhưng Diệp Vãn Thanh thật sự không giống như những cô gái khác. Lần đầu tiên gặp cô, anh đã có cảm giác như gặp được ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong sự lạnh lùng đó lại có một chút kiên cường. Rõ ràng trông không lớn tuổi lắm, nhưng lời nói lại có sự trầm tĩnh khiến người ta tin tưởng.

Tựa như lúc chạy thoát từ ban công. Bạch Tuyên Âm có thể thấy rõ sự kiên định trong người cô. Không giống như những cô gái khác khi gặp chuyện liền khóc lóc, cô tuy có điểm sợ hãi nhưng khi đối mặt với nguy hiểm sẽ không bao giờ làm vướng chân đồng đội, điều này khiến anh rất tán thưởng và cảm động.

"Nếu anh muốn cùng tôi đi thành phố A, vậy gia đình của anh thì sao?"

Diệp Vãn Thanh ánh mắt cụp xuống, lơ đãng hỏi.

Vì cô cúi đầu nên không thấy tay Bạch Tuyên Âm đang cầm vô lăng bỗng nhiên buông lỏng, xe suýt nữa liền mất kiểm soát. Anh chợt lấy lại tinh thần, ngữ khí không được tự nhiên đáp:

"Tôi sống một mình bên ngoài, đến đây để lập nghiệp, gia đình tôi không ở thành phố C. Họ sống ở thành phố khác, hiện tại không biết thế nào nữa."

"Còn cô?" Bạch Tuyên Âm ánh mắt chớp lên, giả vờ như không có chuyện gì chuyển mục tiêu câu chuyện.

Cô đáp: "Bố mẹ tôi đều đã mất, tôi lẻ loi một mình không ràng buộc. Chỉ là nghĩ đến tình trạng gia đình của anh có thể khác với tôi nên tùy tiện hỏi một chút. Bất quá anh không muốn đi tìm người nhà của mình sao."

"Họ sống c.h.ế.t chưa rõ, đi bước nào hay bước đó thôi, nói không chừng......"

Những lời sau đó anh không nói tiếp, Diệp Vãn Thanh cũng hiểu ý anh. Chiếu theo cục diện hiện tại, khả năng xảy ra chuyện vô cùng cao. Trong lòng Diệp Vãn Thanh bỗng nhiên xẹt qua một tia buồn vô cớ.

Bạch Tuyên Âm thấy cô vẫn luôn buồn rầu ủ rủ, để giảm bớt không khí căng thẳng, anh giả vờ thoải mái nói:

"Thật ra tôi không nghĩ tới, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại đã phối hợp ăn ý như vậy."

Cô khẽ nhíu mày, sau nghiêm túc nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, cô đã đưa ra khẳng định chắc chắn này.

"Đúng vậy."

Bạch Tuyên Âm bị câu trả lời thẳng thắn của cô làm cho nghẹn họng. Ơ… thấy chỗ nào sai sai! Nếu là người bình thường sẽ không trả lời như vậy, ít nhất cũng sẽ cảm thán lần đầu phối hợp ăn ý như vậy chắc chắn là do duyên trời sắp đặt, hoặc là giữa chúng ta có duyên phận gì đó, có thể thần giao cách cảm hiểu được ý nhau, kiểu thế. Chứ không phải đáp một câu cụt ngủn thế kia rồi im lặng như cô bao giờ!

Sau khi đáp lại một câu, Diệp Vãn Thanh cũng không nói gì thêm. Anh tranh thủ lúc rảnh rỗi lén nhìn cô, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập "Thình Thịch", nhảy lên càng thêm kịch liệt.

Ngày đó, anh ở ban công nhìn thoáng qua đối diện đã bị cô thu hút. Nhìn từ xa, thân hình mảnh mai, dáng vẻ uyển chuyển ấy cùng với ánh trăng mờ ảo chiếu xuống người cô, tạo nên đường cong quyến rũ.

Dù đang làm việc nhà nhưng từng cử chỉ vô tình của cô vẫn có thể làm người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Bây giờ nhìn gần, dung mạo của cô còn đẹp hơn gấp trăm nghìn lần so với lúc đó. Nếu so với những cô gái trước đây đã từng theo đuổi anh, căn bản không cùng cấp bậc để so sánh.

Quan trọng nhất là, khác với những cô gái khác, cô không tỏ ra hám trai. Mấy cô gái khác thấy trai đẹp liền bám dính vào người anh, chỗ này vô tình chỗ kia vô ý cạ vào người anh cầu thân mật, ngược lại Diệp Vãn Thanh giữ khoảng cách và cư xử vô cùng đúng mực.

Bạch Tuyên Âm càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, niềm vui tràn ngập, nụ cười vô tình lộ ra trên môi.

Loading...