Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 43: ANH VỚI CHÓ, AI LỢI HẠI HƠN?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:28:09
Lượt xem: 506

Một sản phẩm thất bại không được thế giới chấp nhận, một kẻ từng ẩn mình trong bóng tối như con kiến hôi.

“Nhưng rõ ràng các anh...” Nếu thật sự như vậy, họ chính là cùng một người, chỉ khác tính cách mà thôi.

Triệu Sở Dao sắc mặt trầm xuống, chân mày cau lại đầy khó chịu, anh ngắt lời cô: “Anh ta là anh ta, anh là anh. Cả hai đều có suy nghĩ hoàn toàn độc lập, giữa tụi anh có một điểm chung duy nhất là dùng chung một cơ thể mà thôi.”

Rõ ràng là cùng một người nhưng lại chống đối nhau, Diệp Vãn Thanh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, với cô, họ đều là một người.

Dù là Sở Dao hay là Triệu Sở Dao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên kiên định: “Dù anh có phải là sản phẩm thất bại hay không, đối với em, anh chính là Triệu Sở Dao.”

Nghe vậy, cơ thể anh khựng lại, trong đôi mắt như có vệt mực không thể tan, lộ ra thần sắc không rõ.

Anh tồn tại trong cơ thể của Sở Dao nhiều năm như vậy, chưa từng có ai thừa nhận anh, ngay cả Sở Dao cũng không chấp nhận sự tồn tại của anh. Sự xuất hiện của anh như con kiến hôi, không hề tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.

Anh đã từng căm ghét, từng oán trách, nhưng đều vô ích. Và cuối cùng, cơ hội đã đến.

Virus Zombie đã phá vỡ hàng rào phòng ngự của Sở Dao và kéo anh ra ngoài, không ngờ lúc chuẩn bị chuyển đổi thành người dị năng, Sở Dao lại được ánh sáng đó cứu thoát.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Rõ ràng đều là cùng một người, nhưng anh lại như một người ngoài cuộc nhìn những gì xảy ra giữa họ.

Khi đó, anh đã nghĩ đến việc hủy hoại cô. Nếu không có cô, làm sao anh có thể bị Sở Dao phản công và đè nén như vậy, người đó đủ tàn nhẫn, thà từ bỏ sức mạnh lớn cũng không muốn để anh xuất hiện.

Do đó khi tỉnh lại, anh hoàn toàn có thể ngăn người đàn ông đó xé rách áo cô. Nhưng anh đã không làm vậy, anh muốn xem ánh sáng đã mang Sở Dao đi rốt cuộc là dạng gì.

Tuy nhiên, tiếng gọi xé lòng của Diệp Vãn Thanh khiến n.g.ự.c anh đau âm ỉ, anh không thể chịu đựng được nữa mà ra tay.

Sau đó lại cảm thấy có chút hối hận.

Nhưng lần đầu tiên ngay khi nhìn thấy cô, Triệu Sở Dao lại thay đổi chủ ý, anh đột nhiên muốn cảm nhận ánh sáng là như thế nào.

Lúc này, ánh mắt cô trong trẻo sáng ngời, tựa như bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, rực rỡ và chói lọi.

Triệu Sở Dao đột nhiên hiểu, ra tại sao có người lại thích ánh sáng. Nó như sự ấm áp của nước, làm cho người ta không thể không chìm đắm trong đó.

Điều này cũng khiến anh nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm đoạt, giữ lấy cho riêng mình.

Đột nhiên nhớ ra những người đồng đội khác trong đội, Diệp Vãn Thanh vỗ trán: “Đúng rồi, Lâm Nghị và mọi người!”

“Lâm Nghị là ai?” Vì là hai nhân cách với suy nghĩ độc lập, ký ức của họ có chút khác nhau, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể nhớ lại một số thứ.

Triệu Sở Dao lục lại ký ức của Sở Dao mới biết được người này.

“Chúng ta mau quay lại chỗ nghỉ ngơi đi, không thể để họ đợi lâu.”

Diệp Vãn Thanh không nghe thấy anh nói gì, vừa đẩy anh vừa thúc giục.

Anh do dự một lúc, rồi bất ngờ ôm lấy Diệp Vãn Thanh và chạy đi hướng nào đó.

“...”

Chân đột ngột rời khỏi mặt đất khiến cô suýt thì hét lên. Quả nhiên là nhân cách khác, Triệu Sở Dao này đã tấn công thân thể cô không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng Diệp Vãn Thanh cũng đã quen, chỉ cần là Sở Dao, cô có thể bao dung tất cả.

Để ổn định cơ thể, Diệp Vãn Thanh tự nhiên ôm lấy cổ anh, không dám động đậy. Gió thổi tung mái tóc cô, vài sợi tóc bay vào mặt và cổ anh, gây ra cảm giác tê tê.

Khi không có gì để làm, con người thường hay suy nghĩ lung tung.

Như lúc này, Diệp Vãn Thanh cảm thấy có chút khó xử, kể từ khi vào cửa hàng tồi tàn đó, cô luôn cảm giác trên người mình có mùi hôi, đặc biệt khi có gió thổi qua.

“Ba!”

Một lọn tóc đập thẳng vào môi cô, Diệp Vãn Thanh nhịn không được mà phát cáu. Cô thật sự không ngửi nhầm, quả thật có mùi, hơn nữa còn có cả mùi phân trong đó!!!

Hít một hơi thật sâu, tự vỗ về bản thân!

Không sao, lần trước cô cắt tóc thành kiểu bị chó gặm cô còn chịu được, lần này cũng vậy, cô vẫn có thể nhịn được.

Diệp Vãn Thanh cố lên!

Khi quay lại chỗ nghỉ, tìm mãi không thấy mọi người đâu, Diệp Vãn Thanh lo lắng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-43-anh-voi-cho-ai-loi-hai-hon.html.]

“Sao họ vẫn chưa về? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Anh biết họ ở đâu.”

Anh nắm lấy tay Diệp Vãn Thanh đang sốt ruột, trầm giọng nói.

“Đi theo anh.”

“...”

Cô không khỏi tức giận: “Nếu anh biết sao không đi tìm ngay từ đầu?”

Triệu Sở Dao dừng lại, mặt không biểu cảm: “Ngửi thấy mùi. Zombie có thể xác định vị trí người qua mùi. Anh cũng có khả năng đó.”

“Vậy chẳng khác gì chó.”

“...”

Anh cảm thấy có chút bực bội, quay người không muốn để ý với cô.

Diệp Vãn Thanh bước theo, tò mò hỏi: “Anh nói xem... mũi của anh lợi hại hay mũi chó lợi hại hơn?”

“...”

“Không đúng, nên nói là anh giỏi hơn chó một chút.”

Được so với chó, anh không biết nên vui hay nên buồn đây.

“Đúng rồi, mắt anh chuyển sang đỏ là khi anh kích hoạt dị năng hả?”

“Ừ.”

“Vậy anh chạy nhanh như thế là do có thể lực của Zombie hay thể lực con người?”

“Cả hai.”

“Nếu bây giờ anh là nửa người nửa Zombie, ngoài những đặc điểm của Zombie ra, thì còn đặc điểm của con người không?”

Triệu Sở Dao bị cô hỏi đến phiền, chân đột nhiên dừng lại, khiến cô phanh không kịp, trực tiếp đ.â.m sầm vào lưng anh.

Triệu Sở Dao quay lại, cúi đầu xuống bên tai cô, giọng trầm khàn đầy quyến rũ:

“Về đặc điểm của con người, anh không ngại trực tiếp cho em xem.”

“???”

Hơi thở ấm áp bên tai khiến cô ngẩn ra, Diệp Vãn Thanh ngơ ngác một lúc mới phản ứng.

“!!!”

“Anh nói gì vậy, nghiêm túc đi, nội dung đó không thể viết trên mạng được đâu!”

Diệp Vãn Thanh che miệng, không thể tin nổi nhìn anh.

Cô nghĩ rằng Sở Dao từng là thần tượng của cô sẽ không nói những lời như vậy. Không ngờ giờ lại nói ra dễ dàng như thế, hình tượng bỗng chốc sụp đổ, cảm giác thất vọng quá lớn khiến cô nhất thời không cách nào chấp nhận.

Nhìn thấy cô xấu hổ đến phẫn nộ thế kia, tâm trạng anh đột nhiên tốt lên. Nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ không cảm xúc, liếc nhìn cô với giọng điệu lạnh lùng: “Em nghĩ gì vậy?”

“...”

Rõ ràng là anh đùa bỡn, nói ra những lời lưu manh như thế, giờ còn đổ lỗi cho cô?

Theo dấu vết, Triệu Sở Dao dẫn Diệp Vãn Thanh đến hiện trường xảy ra chuyện. Từ xa, cô nhìn thấy chiếc xe tải đậu bên lề đường.

Chiếc xe nghiêng ngả, đầu đ.â.m vào bụi cây, cửa xe mở toang, kính xe vỡ vụn, thuỷ tinh văng đầy khắp nơi.

Cô nhón chân nhìn vào bên trong để xem tình hình, chỉ thấy một bộ xương trắng nằm rải rác trên ghế lái, xung quanh là một mảnh hỗn độn.

Diệp Vãn Thanh ngẩn người đứng tại chỗ, trong lòng nặng trĩu.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô vẫn không dám tin tưởng. Rõ ràng mấy ngày trước mọi người còn cười nói vui vẻ với nhau, giờ đây chỉ còn lại bộ xương trắng. Sự trống vắng bao trùm lấy cô.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, trong thời kỳ tận thế sống nay c.h.ế.t mai là chuyện rất bình thương. Nhưng tình cảm con người rất phức tạp, khi đối mặt với thật sự, lúc nào cũng khó có thể để lòng bình thản được.

“Lâm Nghị không có ở đây, đó là Triệu Nham.” So với cô, Triệu Sở Dao lại lạnh lùng hơn nhiều.

Nỗi buồn tràn ngập trong lòng cô bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại chút cảm thán.

Loading...