Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 33: SAY RƯỢU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-06 00:19:04
Lượt xem: 455

Lời nói của anh chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Diệp Vãn Thanh, cô cắn môi, mỉm cười không thành tiếng.

Về đến phòng, Diệp Vãn Thanh sợ làm Lâm Thu tỉnh giấc, nên cẩn thận từng động tác, rón ra rón rén lên giường. Vừa kéo chăn lên, Lâm Thu khẽ nói mê, làm Diệp Vãn Thanh tưởng mình đã làm cô tỉnh, nhưng Lâm Thu chỉ trở mình, quay đầu ngủ tiếp.

Diệp Vãn Thanh cười bất lực, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm, tập trung ở phòng khách.

Lâm Nghị thấy mọi người đã có mặt đông đủ, khẽ ho khan vài tiếng, anh bắt đầu nói: "Hôm qua đã phân công rồi, tôi và Triệu Nham một đội đi lấy máy phát điện, Diệp Vãn Thanh và Sở Dao đi siêu thị tìm thức ăn, đến giờ thì quay về đây tập hợp. Có ai còn thắc mắc gì không?"

"Không."

"Được, chúng ta xuất phát thôi."

Bốn người chia làm hai nhóm, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.

Diệp Vãn Thanh và Sở Dao theo tuyến đường đến siêu thị, đúng như họ nói, Zombie gần như biến mất khỏi nhân gian. Con đường đặc biệt thuận lợi, điều này làm Diệp Vãn Thanh cảm thấy không có chút bất an.

Trước cửa siêu thị đỗ một chiếc xe tải nhỏ, Diệp Vãn Thanh đoán có lẽ là của nhà cung cấp hàng hóa, khi đang giao hàng thì xảy ra biến cố, hàng hóa đang tháo dở thì dừng lại ở cửa.

Cô đi một vòng quanh xe, cửa mở hé, bên trong có một chiếc chìa khóa được cắm sẵn, đồng hồ xăng vẫn còn đầy.

"Xe này vẫn dùng được. Dù sao bọn họ cũng tìm được xe khác, đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe này trở về."

"Được, chúng ta vào trong xem thử."

Thời gian cấp bách, cô cũng không dừng lại lâu, bước chân thẳng tiến vào trong siêu thị.

Bên trong siêu thị là một mảnh lộn xộn, trên sàn đầy rau củ quả rơi vãi, phần lớn đều đã bị thối rữa, biến thành màu đen lên mốc vì để thời gian quá lâu.

Diệp Vãn Thanh cũng không kén cá chọn canh, cô nhặt lại những thứ còn ăn được bỏ vào giỏ.

Sau khi đi dọc hành lang vào bên trong, trên đường đi cô gặp vài thùng lớn chắn đường, cô dứt khoát dùng chân đá văng.

Có lẽ vì đá quá mạnh, khi đá đến thùng thứ ba, hàng loạt thùng bên cạnh cũng đổ xuống, tạo thành một đống lộn xộn trên sàn, vô tình để lộ một cánh cửa bí mật ở phía sau.

Diệp Vãn Thanh lập tức phấn khích, vẫy tay gọi anh tới: "Sở Dao, anh mau đến xem!"

"Có chuyện gì vậy?" Nghe tiếng cô gọi, anh vội chạy đến. Trên trán lấm tấm mồ hôi vì chạy gấp, hơi thở cũng có chút không đều.

"Anh nhìn xem. Mỗi siêu thị đều có một kho nhỏ để chứa hàng, có thể bên trong có nhiều đồ còn ăn được, chúng ta vào xem thử."

Nói rồi Diệp Vãn Thanh đẩy cửa ra, bên trong tối om. Cô mò mẫm tìm công tắc đèn, nhấn một cái nhưng không có sáng.

Ngay sau đó, cô lấy đèn pin mini hay mang theo bên mình, bật một cái, chiếu sáng một mảnh.

Kho hàng bên trong khá trống rỗng, chỉ có vài thùng hàng nằm ở góc. Hoàn toàn khác hẳn với mong đợi của cô, Diệp Vãn Thanh cảm thấy thất vọng tràn trề.

Sở Dao bước tới mở thùng hàng, bên trong chỉ còn lại vài gói bánh mì, anh lấy ra bỏ vào giỏ.

"Đi thôi." Nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn, Sở Dao kéo cô đi, vừa đi vừa nói

"Tôi có cảm giác không an toàn lắm, chúng ta nên rời khỏi đây ngay."

"Ừm." Cô đáp, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào một góc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-33-say-ruou.html.]

Mắt thấy cô có vẻ không yên tâm, liên tục quay đầu nhìn lại, không biết phát hiện ra cái gì. Sở Dao nhìn theo ánh mắt cô, tò mò hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"

"Không có gì." Mới vừa rồi, cô dường như thấy có một cánh cửa bí mật nữa ở bên trong, nhưng vì ánh sáng quá yếu, nhìn không rõ.

Diệp Vãn Thanh không kìm được, quay lại nhìn thêm vài lần. Bởi vì quá tối, ánh sáng không đủ nên vẫn không nhìn thấy gì, cô đành từ bỏ: "Thôi vậy, kệ đi! Có lẽ là em nhìn nhầm."

Sở Dao không để ý nữa, mang cô chạy về.

Hai người chân trước vừa mới tới, chân sau Lâm Nghị cùng Triệu Nham cũng theo trở lại. Hai người họ còn mang theo một máy phát điện trở về, dù không ổn định nhưng có điện dùng đã là điều đáng mừng rồi.

So với họ, Diệp Vãn Thanh có chút xấu hổ, cảm thấy có chút phụ lòng mọi người, cô ngại ngùng nói: "Siêu thị có nhiều thứ không dùng được, chúng tôi chỉ tìm được bao nhiêu đây thôi."

Giỏ đồ được đặt giữa phòng khách, bên trong đồ ăn ít ỏi đến đáng thương, nhưng mọi người cũng hiểu và thông cảm.

Lâm Nghị vỗ vai họ an ủi: "Không sao, có còn hơn không. Ít nhất vẫn có chút đồ đủ để chúng ta gắng gượng thêm mấy ngày."

"Đợi đã." Diệp Vãn Thanh đột nhiên nhớ đến hàng hóa sau xe tải: "Hẳn là còn nữa."

Cô chạy ra mở cửa xe sau, bên trong còn hơn mười thùng hàng, được xếp gọn gàng ngăn nắp. Diệp Vãn Thanh bám vào một bên, tìm chỗ đứng lên.

Cô hành động vội vàng, chân đứng không vững suýt ngã. Ngay lúc đó, một bàn tay lớn đúng lúc đỡ lấy cô.

Diệp Vãn Thanh không cần nhìn cũng biết là ai, cô quay đầu mỉm cười với anh. Sau đó không khách sáo mượn sức của Sở Dao để leo lên.

Cô rút con d.a.o găm bên hông, lần lượt mở các thùng hàng.

"Ôi trời..." Cô vui mừng: "Mọi người nhìn xem, chúng ta có đủ đồ dùng trong một hai tháng tới rồi!"

"Thật sao?" Lâm Nghị và mọi người không kìm được đều trèo lên xem.

Trong hơn mười thùng hàng có hai thùng rượu, và một số đồ uống, còn lại là bánh mì, bánh quy và đồ ăn nhẹ.

Trời ơi! Cảm giác như được ông trời ban phúc, mọi thứ đến mà không cần tốn một chút công phu nào!

"Tuyệt quá!" Lâm Nghị vui mừng khôn xiết: "Tối nay chúng ta ăn mừng thôi!"

Mọi người đã vất vả bấy lâu, hiếm khi được bữa thư giãn. Họ mang rượu tự nấu trong kho ra, định uống một đêm thỏa thích.

"Sở Dao, rượu của ông ngoại anh ủ thật ngon, sao anh không uống?" Lâm Nghị uống liền hai vò liên tiếp, bắt đầu có chút ngà ngà say: "Đừng lãng phí, uống đi! Mặc dù chúng tôi cũng là được hưởng nhờ, haha!"

"Không được! Vẫn nên có người canh chừng thì tốt hơn." Anh bình thường đã không thích uống rượu, càng không thích mùi nồng của nó. Anh nhấp môi, uống một chén nhỏ rồi đặt xuống: "Dù sao để đó cũng lãng phí, các anh thích thì cứ uống thoải mái đi."

"Vậy tôi không khách sáo nữa!" Lâm Nghị uống thêm một bình, vẻ mặt say bí tỉ ôm lấy vai anh thủ thỉ: "Sở Dao... trước đây tôi thật sự không ưa gì anh lắm, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình, sau này... ừm... tôi sẽ chăm sóc anh!"

Sở Dao không đáp, chỉ cười nhạt, cúi đầu, nhìn những gợn sóng lăn tăn trong chén rượu.

"Sao anh không nói gì?" Lâm Nghị ợ một tiếng, mắt mở to: "Tôi... sao tôi thấy... anh... có tới hai người?"

Thấy anh ta đã uống đến mức say mềm, thần trí mơ hồ, Lâm Thu sợ anh mình thất thố liền tiến lên ngăn lại: "Anh à, đừng uống nữa."

"Tránh... tránh ra..."

Lâm Nghị đã say đến mức không thể kiềm chế, anh ôm chặt bình rượu, phát ra một tiếng ợ rượu lớn. Chỉ cảm thấy có gì đó phiền phức lởn vởn trước mắt, anh ta lẩm bẩm gì đó rồi vung tay lung tung trong không trung nhưng chẳng bắt được gì.

Ý thức bị bóng tối xâm chiếm, anh ta không chịu nổi nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Anh à?" Thấy anh ấy ôm bình rượu không nhúc nhích, Lâm Thu thử gọi một tiếng, nhẹ nhàng đẩy một cái. Lâm Nghị khẽ động, miệng lẩm bẩm rồi xoay người tiếp tục ngủ say.

Loading...