Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 23: THÀ LÀM NGỌC NÁT CÒN HƠN NGÓI LÀNH

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-31 01:05:25
Lượt xem: 656

Một quả cầu ánh sáng gần như trong suốt xuất hiện, bao bọc lấy vết thương của Sở Dao, điều kỳ diệu là trên vết thương nảy lên những chồi non nhỏ màu xanh nhạt, tràn đầy sức sống, đang nhảy múa không ngừng trên miệng vết thương.

Quả cầu ánh sáng phát ra ánh sáng nhẹ, trong đêm tối khiến trong xe phát lên ánh sáng mờ ảo. Mọi người đồng loạt nín thở, chăm chú nhìn cảnh tượng kì diệu trước mắt.

"Được rồi." Sở Dao kịp thời ngăn cô lại: "Cô ấy là dị năng giả. Đây là năng lực mà cô ấy kích phát được, dị năng chữa trị."

Dị năng giả? Chữa trị?

Diệp Vãn Thanh giải thích: "Đúng vậy, năng lực của tôi không chỉ mang lại lợi ích này, mà vì thể chất đặc biệt nên tôi không bị nhiễm virus từ Zombie"

Còn có chuyện tốt vậy sao?

Lâm Nghị biểu tình phức tạp: "Thật giả vậy? Cô làm sao kích phát được?"

Diệp Vãn Thanh kể lại mọi chuyện, bao gồm chuyện tinh hạch. Nhưng cô vẫn giữ lại một chuyện, đó là cô không nói việc mình có tinh hạch trong người.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Cô không phải keo kiệt, đối với thế đạo bây giờ, những người nguyện ý chấp nhận họ, Diệp Vãn Thanh đều rất biết ơn.

Cô không ngại chia sẻ tinh hạch màu xanh lá với họ, chuyện kích phát dị năng cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, dù sao nếu họ càng mạnh thì cô cũng có lợi, ít nhất an toàn được đảm bảo hơn.

Chỉ là cô cảm thấy ánh mắt của tênTriệu Nham này rất kỳ lạ. Nói không rõ là kì lạ chỗ nào, có thể ví như như một con sói đơn độc đang rình rập trong đêm tối, trong mắt đầy tính xâm lược và tham lam đối với con mồi.

Cô cảm thấy không được thoải mái, chỉ nói sơ qua một lần liền ngừng.

Lâm Nghị vẫn một mực im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối. Đối với anh, lượng thông tin mà Diệp Vãn Thanh tiết lộ là quá lớn, vượt xa sự tưởng tượng của anh, trong chốc lát không thể tiêu hóa hết.

"Chị Vãn Thanh, trên đường đi chị đã chịu nhiều khổ cực rồi ?" Lâm Thu thở dài đầy đồng cảm. Phản ứng đầu tiên của cô nàng khi nghe xong là cảm thấy đau lòng cho những trải nghiệm của Diệp Vãn Thanh.

"Muốn sống, tất nhiên phải chịu khổ."

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng đã gợi lên sự đồng cảm của mọi người.

"Được rồi, vậy đi. Tôi tin tưởng hai người." Lâm Nghị không phải là người ngu muội. Khi mọi chuyện đã được làm rõ, anh cũng không còn đề phòng đối phương nữa. So với tên Triệu Nham nham hiểm xảo quyệt kia, anh thà tin tưởng hai người trước mắt này hơn.

Diệp Vãn Thanh không ngờ người đầu tiên tin lời cô lại là Lâm Nghị, cái người mà trước đó đã có xung đột không vui với cô.

Cô cảm kích gật đầu với anh ta một cái.

"Nhưng tôi có chuyện muốn thông báo." Anh tiếp tục nói, giọng điệu có phần thay đổi: "Bây giờ chúng ta có năm người, người đông thì phải có quy tắc, có ai có ý kiến gì không?"

"Không." Tất cả đồng loạt đáp lại.

Lâm Nghị chậm rãi nói: "Hiện tại, môi trường sống rất hiểm ác, không phải chỉ đối mặt với mối đe dọa từ Zombie, mà còn phải đối mặt với thực tế tàn khốc là thiếu lương thực."

"Hôm qua tôi đã kiểm tra lại thực phẩm, với năm người, chúng ta tiết kiệm chút thì chỉ đủ dùng cho ba ngày. Vì vậy, tôi định ngày mai sẽ vào thành phố tìm kiếm thức ăn."

Anh liếc nhìn bọn họ một cái và hỏi: "Mọi người có phản đối gì không?"

Diệp Vãn Thanh lắc đầu: "Không có, nhưng anh đã nghĩ xong mình đi đâu chưa? Tôi khuyên anh đừng vào khu đông dân cư."

"Khu đông dân cư có nhiều nguồn cung cấp. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh một chút, cộng thêm đi vào ban ngày, cơ bản sẽ không gặp vấn đề gì đâu."

"Anh nghĩ quá đơn giản rồi đó. Nếu là một hoặc hai Zombie, chúng ta hợp sức lại thì không thành vấn đề, nhưng nếu là cả một bầy Zombie thì sao? Anh có tự tin là sẽ toàn mạng trở ra không?"

Lâm Nghị kể từ khi rời khỏi khu trung tâm thì chưa quay lại lần nào, cũng không biết tình hình bên trong ra làm sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-23-tha-lam-ngoc-nat-con-hon-ngoi-lanh.html.]

Nghe cô nói vậy, anh chìm vào im lặng.

Sở Dao, người im lặng từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Ở đây gần thị trấn nào nhất?"

Lâm Nghị nghĩ một lúc: "Thị trấn Yến Viên."

"Vậy thì đi nơi đó đi." Anh không chút do dự trả lời.

Thị trấn Yến Viên nằm ở rìa thành phố, dân cư thưa thớt và phát triển chậm, vậy nên cũng đặc biệt hẻo lánh.

Lâm Nghị cẩn thận cân nhắc, suy đi tính lại một hồi, cuối cùng vẫn là đồng ý với ý kiến của Sở Dao. Dù sao, đi vào khu trung tâm, anh cũng không chắc chắn lắm. Xem như anh không để ý đến an nguy của bản thân, nhưng sự an toàn của em gái anh đặc biệt quan tâm đến. Bản thân có thể gặp nguy hiểm nhưng em gái thì tuyệt đối không. Dù đó có là xác suất thì anh cũng sẽ không cho điều đó xảy ra. Hơn nữa, anh cũng khá quen thuộc với thị trấn Yến Viên.

"Được rồi, trước mắt cứ quyết định vậy đi."

Mọi chuyện đã được quyết định.

Đêm đến, nhiệt độ giảm mạnh.

Lại thêm một trận tuyết rơi, chẳng mấy chốc đã phủ kín một lớp tuyết mỏng lên chiếc xe nhỏ đỗ bên đường.

Một trận ho khan dữ dội đột ngột vang lên, Lâm Thu lại phát bệnh, triệu chứng lần này đến vừa nhanh lại vừa đột ngột.

Lâm Nghị từ giấc ngủ tỉnh dậy, anh nhanh chóng lấy ra chai thuốc, sau khi cho em gái uống vào, hơi thở cô nàng dần trở nên ổn định, một lát sau cô nàng liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Diệp Vãn Thanh cũng bị đánh thức bởi tiếng ho, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nghị, cô hạ giọng, sợ đánh thức Lâm Thu: "Bệnh của cô ấy rất không ổn định, trước giờ vẫn luôn như vậy sao?"

Lâm Nghị gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ em ấy đã mắc bệnh hen suyễn, thời gian và tần suất phát bệnh không cố định."

Bọn họ cũng không dễ dàng gì, em gái yếu đuối lại lắm bệnh, anh trai dốc hết sức lực để đưa em gái chạy trốn, gian khổ trên đường không cần nói cũng biết.

Diệp Vãn Thanh nhìn Lâm Thu đang ngủ say, trong mắt cô hiện thêm mấy phần thương tiếc.

"Ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm." Lâm Nghị nhìn thấy ánh mắt của cô, lòng cảm thấy ấm áp.

Anh quả không nhìn lầm người, Diệp Vãn Thanh thật sự là một người tốt bụng, so với Triệu Nham thì cô đáng tin hơn nhiều.

Nghĩ đến Triệu Nham, trong mắt Lâm Nghị thoáng hiện qua một tia lạnh lẽo, anh nhìn về phía hai bóng người bên ngoài, rồi lại quay về chỗ ngồi của tài xế giả vờ ngủ.

Đây là quy tắc mới lập, mọi người thay phiên nhau canh gác, đêm nay là Sở Dao và Triệu Nham hai người phụ trách thay phiên tuần tra.

Xung quanh im ắng, không một tiếng côn trùng kêu.

Hai người ra ngoài từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào, thời gian chậm rãi trôi qua, giống như một phiên tòa lặng lẽ chờ phán quyết, Triệu Nham từ bất an dần dần trở nên nóng nảy.

Anh ta mở miệng trước: "Sở Dao, anh không sao chứ?"

Lời vừa dứt, Triệu Nham liền hối hận tới mức muốn cắn lưỡi, điều này không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu anh ta có chuyện gì, liệu có thể còn đứng đây được không?

Sở Dao vẫn im lặng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Nham, giống như một vị thượng tiên cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn người phàm trước mặt đang lộ ra vẻ xấu xí và tham lam của bản thân.

Bất luận là lúc nào, anh ta vẫn luôn khiến người khác chán ghét như vậy.

Triệu Nham trong lòng chợt từ từ bình tĩnh lại, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cá c.h.ế.t lưới rách rồi. Nếu Sở Dao dám tiết lộ chuyện trước đây của bọn họ, thì đừng trách anh không hạ thủ lưu tình.

Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Loading...