XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 21: HỐI HẬN
Cập nhật lúc: 2024-07-29 23:28:11
Lượt xem: 672
"Chờ một chút." Cô gái nhìn họ cả người chật vật, rõ ràng trên đường đã trải qua không ít khó khăn, cô gái nhỏ không đành lòng để họ đi như thế. Cô quay đầu nói với anh trai: "Anh ơi, anh có thể giữ họ lại không?"
"Thật hồ đồ!" Anh ta giận dữ quát: "Em không biết thế giới bên ngoài hiện tại rất loạn sao? Chúng ta lo cho mình còn không xong, thì sao lo được cho người khác?"
"Anh..." Cô gái rất thông minh, trong lòng cô biết rõ, muốn giữ hai người họ lại thì trước tiên phải thuyết phục được anh trai mình. Cô gái ngay lập tức bật tuyệt chiêu làm nũng của bản thân, nhẹ nhàng lay lay tay áo anh mình, nhỏ giọng nức nở: "Là chị ấy đã cứu em. Nếu không có họ, em ... em đã c.h.ế.t rồi."
Chữ "chết" như một mũi kim đ.â.m vào tim người đàn ông, mắt anh ta đỏ hoe, giận dữ gạt tay em gái ra: "Nói linh tinh, anh sẽ không để em chết!"
Em gái là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này của anh, anh tuyệt đối sẽ không để cô chết!
Cô gái lần đầu thấy anh mất kiểm soát như vậy, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Trong ấn tượng của cô, anh trai là bầu trời, là chỗ dựa duy nhất của cô, dù trời có sập, anh cũng sẽ là người gồng gánh, bảo vệ cô đến hơi thở cuối cùng.
"Anh..." Cô cảm thấy rất có lỗi vì đã làm tổn thương anh mình, giọng nói nhỏ đi vài phần.
Người đàn ông nhận ra mình có chút thất thố, anh vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng trấn an: "Ngoan! Anh không sao, em đừng để trong lòng."
Lúc này, một câu nói xen vào: "Chúng tôi sẽ tìm đường khác, cảm ơn ý tốt."
Hai anh em tranh cãi khiến Diệp Vãn Thanh đứng bên cạnh cảm thấy không cực kỳ thoải mái, thấy đối phương dường như đã ngưng cãi vã, cô vội bước ra nói, cô không muốn trở thành nguyên nhân khiến họ trở nên bất hoà.
Không giúp thì thôi, trời không tuyệt đường người, sẽ luôn có biện pháp khác để đến đích.
Cô gái mím môi, cau mày nhìn theo bóng họ dần dần xa.
"Được rồi, đừng nhìn nữa. Lo cho mình trước đi!" Người đàn ông quay mặt cô vào xe: "Nghe anh, đừng quá tốt bụng, sự tốt bụng này sớm muộn gì cũng sẽ hại em thôi."
Cô cúi đầu, trông như cây cà đã bị sương muối làm mất sức sống.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Ôi trời, em gái ngoan của anh. Dù không có cô ta, em cũng có thể uống thuốc mà! Nếu không phải cô ta đẩy anh ra, anh nhất định đã tìm được thuốc cho em rồi."
Người đàn ông vừa nghĩ đến chuyện này liền tức điên lên..
Cô gái yếu ớt trả lời: "Thuốc không phải ở chỗ anh Nham sao?"
"Em nói gì?!"
Anh ta không tin nổi, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt vốn đã không tốt giờ lại đen thêm vài phần.
Triệu Nham... có lẽ anh ta muốn em gái mình chết. Nếu không nhờ hai người kia, chắc...
Anh ta mím môi, đáy mắt dậy lên bão táp.
"Anh?"
Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt ngây thơ của em gái, lòng đầy phức tạp.
"Anh không sao, là anh sai rồi." Anh thở dài, giọng đầy hối hận và ảo não "Vừa rồi đúng là họ đã cứu em."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái: "Bây giờ họ đã đi xa rồi, sau này nếu có duyên gặp lại, anh sẽ bù đắp cho họ."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn đáp, ôm n.g.ự.c nói: "Thật may nhờ có chị ấy. Chị ấy vừa đến, em đã thấy dễ thở hơn nhiều."
"Ồ?" Lâm Nghị lo lắng nên quên hỏi, giờ nghe em gái nhắc mới nhớ lại: "Cô ấy không có thuốc, sao giúp em được?"
Cô gái đỏ mặt, "Chị ấy chỉ đặt tay ở đây, sau đó em cảm thấy như có một sức mạnh nào đó truyền vào cơ thể, và thế là em đã khỏe lại!"
Lâm Nghị nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm.
Chưa kịp nói thêm điều gì, xa xa bỗng vang lên tiếng gọi.
Anh giả bộ làm như không nghe thấy, đặt tay lên vai em gái Lâm Thu, nghiêm túc nói: "Em gái, đừng nên tin Triệu Nham quá. Nhớ kỹ, ngoài anh ra, không được tin bất cứ ai, biết chưa?
Lâm Nghị rất ít khi nghiêm túc như vậy với cô, Lâm Thu nghe xong liền ngây ra, chưa kịp phản ứng, một người đàn ông đã vội vã chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-21-hoi-han.html.]
Lâm Nghị bình ổn lại tâm trạng, tỏ ra như thường.
"Anh Lâm." Người đàn ông đó chính là Triệu Nham, anh ta vỗ vai Lâm Nghị, ánh mắt hướng vào xe nhìn Lâm Thu.
Cô gái vốn yếu ớt, sắc mặt thường xuyên tái nhợt, giờ lại hồng hào hơn trước.
Triệu Nham khẽ ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Biểu cảm của anh ta làm sao được mắt Lâm Nghị, anh nhíu mày hỏi: "Vừa rồi anh đã đi đâu?"
Triệu Nham bối rối gãi đầu, cười ngượng: "Người có ba nhu cầu mà, chịu không nổi nên phải ra ngoài giải quyết."
Nhìn anh ta không giống nói dối, nhưng "giải quyết" gì thì khó mà biết, Lâm Nghị cười lạnh trong lòng.
"Ồ, phải rồi, em Lâm không phát bệnh chứ?"
Lâm Thu thật thà trả lời: "Giờ thì không sao rồi."
Câu này tức là trước đó có chuyện, thật đáng tiếc. Ánh mắt Triệu Nham hiện lên sự tiếc nuối.
"Thuốc đâu?" Lâm Nghị đã biết con người thật của anh ta, cũng lười nói nhảm, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Triệu Nham từ trong áo lấy ra hai lọ thuốc, một là thuốc viên uống, một là thuốc xịt: "Đây, thật xin lỗi, lúc đó vội quá nên quên đưa ra."
Lâm Nghị nhận lấy, cảm thấy lọ thuốc viên có phần nhẹ hơn, anh làm như không phát hiện ra, lặng lẽ cất thuốc đi.
Thấy anh tự mình giữ thuốc, ánh mắt Triệu Nham trở nên lạnh lùng.
Anh ta quay đầu nhìn xe hỏi: "Anh Lâm, xe sửa xong chưa?"
"Cũng gần xong rồi, còn chút nữa."
Triệu Nham lấy đèn pin từ cốp xe, chiếu sáng cho anh: "Chúng ta nhanh sửa xong đi, trời sắp tối rồi."
Nghĩ đến buổi tối, lại phải gặp lũ Zombie điên cuồng dí mãi không buông, anh ta lại đau đầu.
Lâm Nghị động tác làm rất nhanh, chỉ một lát đã sửa xong.
"Cuối cùng cũng có thể đi." Triệu Nham nhanh chóng chui vào ghế sau, như thường lệ, phụ trách trông Lâm Thu.
Ngồi ở ghế lái, Lâm Nghị nhìn Lâm Thu qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng nhắc nhở: "Buổi tối trời lạnh, em nhớ đắp chăn không là dễ cảm lạnh đó."
Nghe vậy, Triệu Nham ân cần lấy chăn từ cốp đắp cho cô.
"Cảm ơn anh Nham." Cô cười, thu người lại trong chiếc chăn dày, cơ thể ngay lập tức được giữ ấm hơn.
Lâm Nghị liếc nhìn, không lên tiếng.
"Khách sáo gì chứ." Giọng Triệu Nham giả bộ lơ đãng thuận miệng hỏi, bộ dáng cố làm ra vẻ tự nhiên: "Anh Lâm, nếu em Lâm phát bệnh, mà anh lại đang bận lái xe thì phải làm thế nào. Hay là đưa thuốc cho tôi giữ cho?"
"Không cần, cũng không thể để tôi một mình lái xe mãi được. Nửa đêm sẽ đổi người."
Lâm Nghị lạnh lùng đáp, không tỏ thái độ gì.
"Được thôi."
Xe đi chưa xa, Lâm Nghị đã thấy phía trước một đôi nam nữ dìu nhau, tư thế thân mật, nhớ lại chuyện đã hiểu lầm đối phương, anh vẫn cảm thấy áy náy vô cùng.
"Thật ra anh cũng không cần tức giận làm gì, thời buổi bây giờ loạn lạc, ai cũng không dám tuỳ tiện tin người được."
"... Đúng vậy, làm người tốt quá khó."
Dọc đường đi, Sở Dao luôn giữ mặt lạnh, tuy cô nói thì anh vẫn đáp lại nhưng lời nói đầy gai nhọn, khiến Diệp Vãn Thanh cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, cô tức giận im lặng, nghĩ lại thì rõ ràng mình là người chủ động giúp đỡ mà, người ta không cảm kích mình thì thôi. Đáng ra bị đối phương đối xử như vậy, người nên tức giận lẽ ra là mình mới đúng, sao lại biến thành anh ấy rồi!