Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 10: ĐÂM LÉN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-16 23:38:01
Lượt xem: 884

"Rẹt ——"

Mặt đất cùng lốp xe ma sát, phát ra âm thanh sắc nhọn. Xe đột ngột phanh gấp, chiếc kéo trong tay rơi xuống đất. Do không kịp chuẩn bị tâm lý, cô lại va vào balo phía sau, Diệp Vãn Thanh bị đau hừ hừ kêu một tiếng, có chút không vui hỏi: "Sao vậy?"

"Chết tiệt!" Bạch Tuyên Âm chửi thề một tiếng.

"Chiếc xe này không biết từ đâu xuất hiện, đột ngột ở bên trái rẽ qua, suýt chút nữa liền đ.â.m trúng chúng ta rồi! May mà tôi phản ứng nhanh."

Diệp Vãn Thanh đặt kéo về lại vị trí cũ, thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Chiếc xe đó chạy rất nhanh, giống như bị mất kiểm soát. "Rầm" một tiếng, đ.â.m vào đám cây bên đường.

Trong xe nháy mắt tràn ngập m.á.u tươi. Bên trong dường như có thứ gì đó động đậy, một đôi mắt đỏ ngầu lộ ra, nhìn chằm chằm về hướng của bọn họ.

"Zombie!!"

"Chạy mau!"

Bạch Tuyên Âm đạp mạnh chân ga. "Vút" một tiếng lao thẳng về phía trước.

Zombie trong xe ngửi thấy mùi người sống, ngay lập tức trở nên kích động.

Miếng thịt đang gặm dang dở trên miệng bỗng không còn hương vị gì nữa. Zombie nhỏ cố gắng vặn vẹo thân thể không lành lặn của mình để đuổi theo, nhưng xe đã rò rỉ dầu khi đ.â.m vào cây, chưa kịp hành động thì đã "Bùm" một tiếng, nổ tung tại chỗ.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Bạch Tuyên Âm vẫn còn sợ hãi. Sau khi lái xe đi được một đoạn đường dài, cảm thấy đã bỏ xa đối phương rồi, anh mới dần dần bình tĩnh lại.

"Thật là! Tôi đã nghi ngờ rồi! Nào ai lái xe kiểu lạ vậy bao giờ! Đoán chừng chủ xe bị Zombie tấn công trong lúc đang lái nên…" Đang nói dở, anh đột nhiên im bặt.

Khóe mắt vô tình liếc qua, Bạch Tuyên Âm nhìn thấy rõ ràng. Lúc Diệp Vãn Thanh đang cởi balo, vết thương trên cánh tay lộ ra vết m.á.u màu xanh lục!

"!!!"

Máu! Màu! Xanh! Lục!!!

Điều này chứng tỏ điều gì! Không cần nói cũng biết, m.á.u màu xanh chỉ có ở Zombie!

Đây là… chẳng lẽ…? Trong đầu anh hiện lên vài hình ảnh, anh không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Nhận ra Diệp Vãn Thanh có thể sẽ biến dị thành Zombie, một luồng hơi lạnh lan khắp toàn thân. Phía sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chân Bạch Tuyên Âm mềm nhũn ra, tay anh run rẩy, suýt nữa thì không cầm chắc vô lăng.

Nghe thấy anh đang nói đột nhiên lại ngừng, Diệp Vãn Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy? Sao đang nói lại ngừng rồi? Ủa, khoan! Sao mặt anh lại tái mét thế này! Bị dọa sợ rồi sao?"

Bạch Tuyên Âm cố gượng cười, nở một nụ cười mà so với khóc càng khó coi hơn: "Không có gì… Tôi không sao, chỉ là thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên có chút giật mình hoảng sợ.”

"À." Diệp Vãn Thanh nửa tin nửa ngờ, không hỏi gì thêm. Cô vừa mới tháo balo ra khỏi người, dây an toàn còn chưa kịp gài lại. Để an toàn hơn, cô đang chỉnh lại dây an toàn cho phù hợp với mình.

Diệp Vãn Thanh kéo dây an toàn, cô quay lưng lại nên không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Bạch Tuyên Âm.

Khi cô đang kéo dây an toàn, vô tình ngẩng đầu lên, động tác khựng lại giữa chừng.

Ố mài gót! Cô vừa nhìn thấy cái gì đây!!!

Tim Diệp Vãn Thanh đột ngột chìm xuống. Thông qua hình ảnh được phản chiếu qua gương chiếu hậu, cô thấy Bạch Tuyên Âm không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o nhỏ, từ từ tiến gần lại cô. Định thừa dịp cô không chú ý mà lén tấn công!

"Anh làm cái quái gì vậy?!" Cô xoay người hét lên một tiếng. Cho dù đã kịp thời phản ứng cũng không né kịp. Cứ như vậy, cô đành chịu một nhát d.a.o của Bạch Tuyên Âm c.h.é.m xuống.

"Phập!"

Con d.a.o cắm ngay vào vai Diệp Vãn Thanh. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo cô, thậm chí văng cả lên người Bạch Tuyên Âm.

Màu đỏ... m.á.u đỏ… đỏ? Nà ní! ĐỎ???

Không đúng, tại sao lại là màu đỏ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-10-dam-len.html.]

Dòng m.á.u ấm nóng như lửa làm anh co rúm lại. Tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, động tác của anh vẫn dừng lại ở khoảnh khắc anh cầm d.a.o đ.â.m xuyên qua người cô.

Diệp Vãn Thanh đau đến mức gần như muốn mất ý thức, nhưng trong lòng cô tràn đầy oán hận và thắc mắc.

Cô một mực gắt gao chống đỡ thân thể, nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyên Âm.

"Tại sao?"

Cô cắn chặt môi, từng tia đau đớn truyền đến từ vết thương kích thích thần kinh cô. Chỉ có như vậy cô mới có thể giữ mình tỉnh táo, mới nhắc nhở bản thân rằng mình đã ngu ngốc như thế nào.

Cô đối với anh hết mình, vậy mà anh lại chơi cô một vố hết hồn như thế! Thật không cam tâm!!

Lý do là gì chứ! Cô thật không hiểu!

Nói cho cô biết lý do đi, lần sau gặp cô sẽ né gấp. Đúng là cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán mà!

Cô đã làm gì nên tội để phải gặp báo ứng như thế này!

Cô nỗ lực như thế, trả giá biết bao nhiêu để đổi lấy báo ứng như vậy! Công lý ở đâu!!!

Lúc này, suy nghĩ của Bạch Tuyên Âm đặc biệt hỗn loạn.

Anh quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô. Dường như âm thanh trong lòng không ngừng gào thét, lặp đi lặp lại câu nói:

"Tôi không sai! Việc tôi làm không hề sai. Cô ta sắp biến dị rồi! Tôi đã nhìn thấy m.á.u xanh trên người cô ấy! Tôi không cố ý, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi! Tôi chỉ không muốn chết!"

Đúng vậy! Chính là như thế!

Gương mặt cô vì mất m.á.u quá nhiều mà trở nên trắng bệch, hơi thở bắt đầu dồn dập, thân thể không tự chủ được phát run, mồ hôi hột to bằng hạt đậu từ trên trán rơi tí tách xuống. 

Không đợi Bạch Tuyên Âm phản ứng, chiếc xe bởi vì anh lơ là mà đầu xe lao hẳn về một bên.

Bạch Tuyên Âm thầm hô không tốt, vội vàng xoay vô lăng để ngăn ngừa thảm kịch xảy ra.

"Rầm."

Một cơn gió mạnh thổi qua, anh giật mình quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cửa xe mở toang, Diệp Vãn Thanh đã biến mất, không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại vết m.á.u rơi lấm tấm như những đóa hoa đang nở rộ.

Cô… cô ta vậy mà nhảy khỏi xe rồi!

Với cái thân thể đang bị thương cùng m.á.u chảy lai láng thế kia, bên ngoài còn có Zombie đang lảng vảng nữa! Cô ta không muốn sống nữa hay sao mà lại nhảy xe trong tình hình này!

Bạch Tuyên Âm trong lòng tràn đầy hoảng loạn, quay đầu nhìn xem tình hình của Diệp Vãn Thanh. Bất quá chưa kịp thấy bóng dáng cô đâu, đã nhìn thấy từ xa những con Zombie với dáng vẻ kỳ dị đang lao nhanh về phía anh.

Anh nhắm mắt, gương mặt lộ vẻ hung ác nhẫn tâm, giẫm mạnh lên chân ga chạy thẳng.

Bên này, sau khi nhảy khỏi xe, Diệp Vãn Thanh cố gắng bảo vệ đầu. Cả người cuộn tròn lại khiến vết thương càng thêm va chạm, miệng vết thương vỡ ra, đau đến mức như muốn c.h.ế.t đi sống lại.

May mắn là xe chạy không quá nhanh, nếu không, hành động liều mạng nhảy khỏi xe như vậy, không c.h.ế.t cũng tàn phế.

Cô đứng dậy, cố gắng chống đỡ lấy thân thể tàn tạ của mình. Con d.a.o trên vai vẫn chưa rút ra, m.á.u chảy xuống như những hạt ngọc trai đứt đoạn.

Cô nhắm mắt, tay khẽ chạm vào chỗ con d.a.o đang cắm vào.

Tê! Một cảm giác đau nhói lan tỏa khắp người cô. Cô lấy tay ấn vào vết thương, hy vọng như vậy có thể nhanh chóng cầm máu.

Quay đầu nhìn lại chiếc xe đã đi xa, cô cười lạnh:

"Vốn còn định tìm cơ hội để chia tay, đường ai nấy đi. Xem ra đây chính là cơ hội. Bạch Tuyên Âm, giờ tôi với anh. Không! Ai! Nợ! Ai!"

Lạc Vãn Thanh thu hồi tầm mắt, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao, vì cái gì mà Bạch Tuyên Âm vừa nãy vẫn còn cười nói vui vẻ với cô, giây sau đã cầm d.a.o g.i.ế.c hại cô. Quả thật là lòng người khó đoán! Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu.

Lắc đầu không suy nghĩ vấn đề này nữa. Mùi m.á.u tanh nồng đậm sau khi cô xuống xe đã thu hút những Zombie cách đó vài trăm mét.

Những Zombie lẻ tẻ này đang tiến lại gần cô, bây giờ việc cấp bách trước mắt là cần phải chạy trốn trước.

Loading...