Mấy  trong đồn công an  tới ngẩn ,  ánh mắt của Lục Ngọc càng cảm thấy sâu  lường . Người bình thường  thể nắm rõ tài liệu cần thiết kiện tụng như  ?
  như ,  cần họ điều tiết, cũng  thể tương đối giảm nhẹ lượng công việc của họ.
Rất nhanh cảnh sát liền phái  tới bệnh viện huyện, ở đó  phòng khoa hợp tác với họ, đưa  giấy giám định thương tật mang tính chuyên môn.
Dưới sự kiên trì của Lục Ngọc, họ vẫn lập án cho cô.
Họ  từ đồn công an  ,    thấy Lý Dục Tài đạp xe tới,   cũng  thấy Lục Ngọc, dừng  chào hỏi: “Sao cô  tới đồn công an?”
Lục Ngọc trả lời: “Có chút việc, đúng ,   quen  luật sư ?” Cô gần như   mối quan hệ gì ở trong huyện.
Lý Dục Tài : “Có,  giới thiệu cho cô.”
Lục Ngọc gật đầu: “Cảm ơn,    mời  ăn cổ vịt.”
Lý Dục Tài vẫn luôn cảm thấy   và ông nội nợ Lục Ngọc một nhân tình. Mấy  đề  bồi thường kinh tế đều  cô từ chối, bây giờ cuối cùng cũng  chỗ dùng tới  , tất nhiên   thật ,  thể rơi dây xích.
Lần  nhất định Lục Ngọc  gặp chuyện mới tới đồn công an. Thấy cô  việc gấp, cũng  cản cô, dù  thì   cũng   quen ở đồn, đợi lát nữa  hỏi sẽ !
Lục Ngọc với cảnh sát Trần tới bệnh viện. Vừa  thấy bác sĩ đang  chuyện với cha  Lục ở ngoài phòng cấp cứu, Lục Ngọc  lên.
Bác sĩ : “Phổi của bệnh nhân  tổn thương, gãy ba cái xương sườn,  đ.á.n.h tới mất khống chêtiểu tiện. Sau khi cấp cứu  khôi phục, nhưng  nghỉ ngơi ít nhất hơn một năm.”
Người nhà họ Lục thấy  cứu chị  về , lúc  mới thở phào một .
Lục Ngọc theo cảnh sát Trần  xuất giấy xác nhận thương tích,  khi lấy  giấy xác nhận thương tích của  lớn và trẻ con, cảnh sát Trần mới rời .
 
Lục Ngọc trịnh trọng  với  cô: “Mẹ, con nhất định sẽ khiến    trả giá.” Cô thề!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-menh-kho-ta-quyet-cuop-lai-chong-nha-giau/chuong-79.html.]
 
Chị cả  nhập viện lâu dài, tin tức  đối với nhà họ Lục mà  chắc chắn là tuyết chồng thêm tuyết.
Lục Ngọc : “Gọi điện thoại cho chị hai  .” Trong nhà xảy  chuyện lớn như ,  thể   cho chị .
Mẹ Lục căn bản   chủ ý gì, may mà Lục Ngọc ở bên cạnh.
Để cha Lục một  ở  bệnh viện chăm Lục Bình  đ.á.n.h tới suýt chêt, Lục Ngọc với  Lục  ngoài gọi điện thoại.
Phí điện thoại bên ngoài thật sự  rẻ, năm hào một phút. Mẹ Lục kéo , điện thoại gọi tới thôn của họ, trong thôn còn  gọi chị hai Lục tới!
Cả tới cả về   tốn  ít thời gian,  Lục  thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng đau khổ nhường nào. Điện thoại  giống như con thú nuốt vàng, thời thời khắc khắc đều đang đòi tiền.
Ba phút trôi qua,  Lục   cúp điện thoại, còn  tìm   nữa,  tốn hết một tệ rưỡi . Một tệ rưỡi, lo lắng tới mức giậm chân tại chỗ, : “Đứa con gái   còn   điện thoại nữa.”
Cuối cùng bên  truyền tới tiếng của chị hai: “Alo?”
Miệng của  Lục giống như mở máy tăng tốc: “Mau tới bệnh viện huyện, chị cả con sắp  đ.á.n.h chêt !” Nói xong một câu, nhanh chóng cúp điện thoại. Bà  cúp ngay lúc năm mươi chín giây, ai  vẫn muộn một bước. Lúc cúp là bốn phút lẻ hai giây, tính tiền theo năm phút!
Nhân viên thu phí điện thoại thu của bà hai tệ rưỡi, khiến  Lục đau lòng  sức lựa lời: “Chị em , lấy rẻ chút , lấy hai tệ thôi  ?”
“Không , nơi    vụ trả giá. Nên đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.” Nhân viên thu phí mặt lạnh vô tư.
Lục Ngọc trả tiền, hơn hai tệ thật sự  ít, sắp bằng lương ba ngày của    .
Mẹ Lục vô cùng sầu não: “Sớm      thêm vài câu, thời gian đều lãng phí  .”
Lục Ngọc cũng : “Mẹ,   nhanh như thế, chị hai  thể  hiểu ?”
Mẹ Lục giống như  sét đánh, ngơ  tại chỗ.