Rất nhiều  lượn lờ xung quanh, thời  mặc kệ ở thành phố  nông thôn, thật sự  thèm thịt. Không cần  thịt,  nhiều gia đình ngay cả chút dầu cũng  thấy.
Bên hàng thịt    ai. Đây đều là nhà nước buôn bán, còn cung cấp cho quán cơm quốc doanh, cho dù  ai mua, thịt  cũng  còn thừa.
Lục Ngọc  tới xem thử. Bên    chút thịt mỡ nào,  bộ đều là thịt nạc bày ngay ngắn ở đó.
Nghe  bên ngoài : “Hôm nay   may mắn,   vẫn nên tới sớm hơn.”
Vào mấy chục năm ,  thịt  đều là thịt ngon tốn giá cao mới  thể mua , nhưng bây giờ  là thứ mà  dân  thích nhất!
Thịt nạc  ngon? Không   ngon mà tốn dầu,  bỏ dầu, xào khô thịt cũng  thơm. Mọi  đều nguyện ý mua mỡ, đặc biệt là loại mỡ dày hai tấc, dậy  sớm còn  giành giật, tới muộn thì  còn nữa.
Thấy Lục Ngọc tới,  bán hàng bên    nhiệt tình: “Đồng chí, cô  mua gì?”
Lục Ngọc  mua nửa ký thịt,  về  thịt sợi xào gì đó. Vừa ngon  trôi cơm, nhưng lúc  mới nhớ , cô  mang theo phiếu thịt.
Thời  cái gì cũng cần phiếu,   phiếu chỉ  tiền, hàng thịt vẫn  bán.
Lục Ngọc  ngại : “Đồng chí,  quên mang phiếu . Có thể mua ít thịt  ?”
Nhân viên bán thịt : “Không  phiếu  , chỗ chúng  đều dựa theo quy tắc buôn bán.”
Chỗ cô  là hàng thịt chính quy, mỗi ngày đều  ghi sổ.
Lục Ngọc  thất vọng,  thấy giò heo, : “Cái  cũng cần phiếu ?”
Nhân viên bán hàng cũng là  thành thật: “Cái   cần, nhưng cùng giá với thịt.”
Trừ phi trong nhà  con dâu cần  sữa, nếu   ai bỏ tiền mua cái .
Lục Ngọc  xong, trong lòng  vui, giò heo hầm đậu nành, còn ngon hơn cả thịt xào.
 
--
Bác gái Lục và Lục Kiều  xuống xe buýt  bắt đầu nôn ói,  xóc nảy tới mức mặt nhợt nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-menh-kho-ta-quyet-cuop-lai-chong-nha-giau/chuong-66.html.]
 
Lục Kiều càng giận: “Nhân viên bán vé là dồn cho tới chêt mà, thật vô đạo đức. Đợi   chắc chắn con sẽ tìm lãnh đạo phản ánh.”
Lời    coi  thành bà Lý .
Ông cụ Lý là ông lớn của giới giáo dục, qua  đều là nhân vật lớn, chỉnh sửa loại chuyện , cáo trạng với lãnh đạo, lập tức  thể  thụ lý.
Buổi sáng bác gái Lục  ăn gì, nôn tới mức sắp nôn cả nước mật , căn bản   Lục Kiều  gì.
Một lúc  dịu  mới : “Chúng   về vẫn nên bắt xe bò .” Dễ thoáng khí.
Lục Kiều  tình nguyện gật đầu, xe bò quá chậm! Xe buýt  một tiếng, xe bò ít nhất  ba tiếng,  nhất là xe ba bánh. Ngồi  thoải mái  mát mẻ, chỉ đáng tiếc Lục Ngọc  cho họ  chung.
Từ  khi trọng sinh, Lục Kiều luôn  một cảm giác ngạo mạn khó tả, đợi   phát đạt sẽ xử lý bọn họ  trò.
Bác gái Lục bình thường còn ,  thành phố  thấy từng hàng nhà chỉnh tề, đường phố rộng lớn, còn  các loại âm thanh xe đạp, xa xa  sang còn  nhà lầu hai tầng.
Đời  của bà  chỉ  huyện  mấy , đều là một đám  đông đúc.
Lúc ở trong thôn còn dã tâm dạt dào, nhưng  trong huyện   chút rụt rè,  dám  lên.
Lục Kiều : “Mẹ, huyện  chứ.”
“Đương nhiên,  hơn trong thôn gấp trăm , ở trong huyện, tùy tiện tìm một công việc, ăn cơm thương phẩm, dễ dàng hơn  ruộng nhiều.”
Bác gái Lục  nhà cửa xung quanh, trong mắt  là ngưỡng mộ, lẩm bẩm : “Khi nào đó, nếu chúng   một căn nhà trong huyện, tất cả   đều sẽ ngưỡng mộ chúng !”
Lục Kiều   sự ngưỡng mộ của ,   khinh thường, loại nhà trệt nhỏ   gì đáng ngưỡng mộ.
Kiếp  cô  trải qua thập niên 90 mới trọng sinh về, ở thập niên 90, trong phố  xây nhà lầu năm tầng, cái đó mới .
Ngay cả nhóm lửa cũng  cần nhóm, cũng  cần gánh nửa, mở ống nước , nước tự động chảy ào ào.
Lục Kiều sống ,  từng  thấy cục diện lớn, đáng tiếc  thể khoe khoang với cha , kiềm nén  chêt.
Lục Kiều : “Đợi con gả  thành phố, mua cho cha  một căn.”