Lục Ngọc  xong mới gật đầu, đừng thấy  Lục lớn tuổi,   bản lĩnh gì, nhưng  sống mấy chục năm, nhân tình thế cố bà tinh tường hơn Lục Ngọc.
Mẹ Lục dẫn Lục Ngọc tới tặng quà cho nhà họ Phó.
Tiêu Thái Liên đang nhổ cỏ dại,  thấy họ, lập tức lau tay,  đón.
Mẹ Lục tặng quà.
 
Tiêu Thái Liên : “Hây, khó khăn lắm mới thịt  heo, chị còn mang nhiều như  tới,     ngại mà nhận  chứ? Thịt ngon như   mua cũng  mua ,  trả tiền cho chị!”
Nói xong liền móc ba mươi tệ ,   Lục từ chối: “Bà thông gia   là khách sáo quá , chúng  vì  nuôi heo? Không  vì  ăn thịt tiện hơn ? Chị  như ,      cách nào đụng mặt chị nữa.”
Lục Ngọc ở bên cạnh  tấm tắc.
Trước đây  cô là  lầm lì, bây giờ cũng  thể thoải mái biểu đạt suy nghĩ của  .
Lục Ngọc cũng ở bên khuyên  chồng nhận.
Mẹ chồng  : “Vậy , qua mấy hôm,  bảo thằng cả bắt con ngỗng béo tặng cho  chị, nó  cách mua.”
Mẹ Lục vội vàng : “Tặng ngỗng cái gì,  đắt.”
Tiêu Thái Liên  : “Trước đây  cung  nỡ, bây giờ ở chung với Lục Ngọc, miệng cũng kén chọn, suy  nghĩ ,   cái gì ngon thì ăn, sống một đời  thể sống uổng .”
Mẹ Lục vội vàng  : “Thật sự là cái lẽ , ngày    điều kiện, bây giờ  thể ăn một chút.”
Không cần Lục Ngọc ở giữa kết nối, hai   chuyện giống như chị em ruột .
Trong lòng Tiêu Thái Liên như  gương sáng.
Bà  bốn thông gia, nhà họ Lục là đáng tin nhất, ngày  tuy nhà họ Lục   tiền, nhưng  từng bòn rút nhà bà, bây giờ điều kiện  hơn, luôn mang đồ ngon cho bà.
Không giống nhà  của con dâu cả, còn  công việc của con trai cả. Công việc   thể rơi  tay thằng cả, vợ thằng hai, vợ thằng ba đều   vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-menh-kho-ta-quyet-cuop-lai-chong-nha-giau/chuong-369.html.]
 
Nhà  của con dâu cả thì , tính toán khôn lõi. Nếu   nể tình những năm qua vợ chồng thằng cả  việc chăm chỉ, cộng thêm  thêm đứa cháu, thật sự   năng  lẽ.
Sau đó hai   bắt đầu  chuyện nhà.
Lục Ngọc : “Con về  đây.”
Mẹ chồng lập tức : “Con về mau , con trai còn nhỏ.”
Thực  Tiểu Tích Niên  dì cả trông, Lục Ngọc cũng yên tâm,  thấy hai   chuyện  thiết, Lục Ngọc liền về .
Vừa về tới cổng nhà,  thấy dì Hồng tới: “Cái đó, Lục Ngọc , dì  một chuyện khó xử!” Bà  tỏ vẻ cầu khẩn.
Bà   kiếm công việc cho con trai, sắp tới lễ ,   tặng thứ gì ,    thấy chị hai Lục ôm cái đùi heo to đó .
Đùi heo  bắt mắt,  là  đồ ,  tiền cũng  mua ! Bà  liền  thương lượng với Lục Ngọc.
Dì Hồng : “Vốn dĩ con trai dì quen một cô gái trong huyện,  kết hôn, gia đình trong huyện đó    công việc trong huyện. Cho nên vẫn luôn kéo dài, cuối cùng cũng tìm   lấy hai trăm tệ mua công việc ,    tuyển công gì đó!”
 bà      tuyển công  khó, chọn hai mươi  từ trong bốn trăm , bà  luôn cảm thấy chuyện   chắc chắn,    khác cũng  tặng quà.
Muốn chắc chắn chuyện  hơn: “Dì Hồng  mua cái đùi heo , cháu  giá, chắc chắn dì  mặc cả!”
Lục Ngọc thật sự  thích ăn đùi heo, : “Có thể cho dì, cháu  lấy tiền!”
Dì Hồng sững ,   cô   là  ý gì.
Lục Ngọc : “Không  dì   thích  việc ở trại vịt ? Cháu  mua ít trứng vịt!” Cô thèm trứng vịt muối  lâu .
Đặc biệt là loại  muối còn  quá mặn, ăn lòng đỏ trứng sồn sồn, ăn kèm với cháo trắng, vô cùng đỉnh.
Trong thôn cũng   nuôi,  gom một làn trứng vịt  dễ, cho dù gom đủ cũng  nỡ đổi. Trại vịt thì khác, bao nhiêu trứng cũng .
Dì Hồng   lập tức : “Được,  dựa theo giá thị trường đổi cho cháu hai trăm cái trứng vịt  ? Dì bảo ông  chọn trứng to cho cháu!”
Lục Ngọc đồng ý, đưa đùi heo cho bà . Bà  vui vô cùng.