Trưởng thôn : “Cô đúng là phúc tinh của thôn chúng !”
Lục Ngọc    gì.
Bí thư thôn ở bên cạnh: “Trưởng thôn   thấy cô, còn vui hơn  thấy gì.”
Lục Ngọc : “Dưa lưới của thôn chúng    cũng  .”
Vừa nhắc tới cái , trưởng thôn  thao thao bất tuyệt: “Dưa lưới trong huyện chúng   bán tới tỉnh !” Tin tức  thật sự khiến ông  quá đỗi hưng phấn.
Bây giờ vốn  đủ bán, xưởng trong huyện mà họ từng hợp tác  đây còn  thể   một ít, những  khác  mua cũng  mua . Đặc biệt dành  một lều lớn để trồng dưa lưới.
Ây da,   lều dưa, thơm dịu thích mê, dưa lưới  tròn  to, ông  thật sự  vui.
Trưởng thôn : “Trước đây thôn chúng  còn chia rau chia dưa, bây giờ   lâu  chia , hôm nay mỗi nhà chia hai cái dưa lưới, chúng   thể chỉ trồng , cũng  nếm thử nữa.”
Những thứ  đều là bán kiếm tiền,  đây trưởng thôn  nỡ ăn, nhưng bây giờ kiếm  nhiều tiền, cũng rộng rãi hơn.
Lục Ngọc    vui, cô còn  tủ lạnh  thể ướp lạnh dưa lưới,  đó ăn  giòn ngọt  mát lạnh.
Bí thư thôn ở bên cạnh : “Ây dô,     từ sớm , chỉ là  ngại, xem  chúng  là hưởng phúc của Lục Ngọc !”
Trưởng thôn  : “Vậy chú tưởng là gì?”
Lục Ngọc  với trưởng thôn: “Dạo   thể Cầm Duy khá bận, cho nên cháu  đưa cơm cho  , chỉ là buổi tối khó tìm xe,  thể nhờ Đại Tráng đưa cháu  , tiền đổ dầu cháu chi!”
Trưởng thôn : “Vậy cô  với Đại Tráng là !” Bây giờ   quản lý máy kéo.
Lục Ngọc nhân cơ hội lập tức tìm Đại Tráng , Đại Tráng: “Được chứ!” Đưa  đối với   mà   vấn đề gì.
 
Chuyện Lục Ngọc dùng xe cũng  công khai.
Tối đó cô nấu vài món đưa tới.
Buổi tối cả xưởng đèn đuốc sáng trưng, điện thoại ít hơn ban ngày.
Thi thoảng còn  thể nhận  vài cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-menh-kho-ta-quyet-cuop-lai-chong-nha-giau/chuong-366.html.]
 
Không  Lưu Bàng kiếm ở  hai cái giường xếp, bày trong văn phòng,  thể tiện nghỉ ngơi.
Lưu Bàng  thấy Lục Ngọc, : “Lại tới đưa cơm .”
Bận đến như  cũng  quên ăn.
Món ăn Lục Ngọc nấu  bình thường, nhưng Lưu Bàng ăn  vui.
Phó Cầm Duy    xót vợ, : “Anh  tìm một dì nấu cơm, nấu ăn cho các nhân viên trong xưởng.” Như  cũng đỡ cho Lục Ngọc chạy ngược chạy xuôi.
Xưởng của họ  cung cấp cơm, nhưng do chỗ của họ hẻo lánh,  nhiều  về nhà ăn cơm  khó, phần lớn đều tùy tiện ăn tạm bợ vài miếng. Bây giờ tăng ca,   trong xưởng một vòng   thấy tiếng sôi bụng của  nhiều .
Lưu Bàng : “Được đó.” Tuy họ còn  phát triển thành xưởng lớn  nhà ăn riêng, nhưng tìm một dì nấu ăn cũng  .
Lục Ngọc : “Em đề cử một , là  của Đại Tráng, như thế nào?” Bà  là  lưu loát nổi tiếng trong thôn.
Bây giờ  Đại Tráng  lớn tuổi, cũng giống như Tiêu Thái Liên,  cần  đồng  việc nữa.
Rảnh cũng  ở yên ,   ở trong nhà  vui,   ở đây cần , còn  thể kiếm chút tiền.
Lưu Bàng : “Được!” Người Lục Ngọc giới thiệu chắc chắn  hơn tùy tiện tìm một  bên ngoài.
Đại Tráng  ngờ còn  chuyện  như  rơi  đầu , : “Được,   về  với  , chắc chắn bà  chịu.”
Phó Cầm Duy chi  bốn trăm tệ từ  sổ sách, để mua gạo, gia vị, định  một nhà bếp đơn giản, nấu một ngày ba bữa cơm.
Trong mắt Lưu Bàng tràn ngập hưng phấn, ai  thể ngờ  nhà xưởng nhất thời hứng thú   khi đó, bây giờ ngày càng chuyên nghiệp. Không chỉ  nhân viên trực điện thoại còn  dì nấu cơm.
Phó Cầm Duy cũng : “Hôm nay lô hàng đầu tiên  giao  .”
Điều  khiến tất cả   thở phào nhẹ nhõm. Lưu Bàng cũng   ghế dài, cảm thấy  thứ giống như mơ.
Lục Ngọc cảm khái,     cũng   giúp đỡ, nếu  đột nhiên hot lên, đủ cho họ sặc nước.
Mổ heo luôn là chuyện quan trọng nhất trong thôn.
Nghe  mổ heo, mỗi  trong thôn đều thích thú.