Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:05
Lượt xem: 37
Người ăn tào phớ híp mắt lại, lộ ra nụ cười xấu xa: "Không nói cho mấy người đâu."
-Mẹ nó, tên nhóc này, cậu chờ đó cho tôi"
"Có tin tôi cướp luôn bát của anh luôn không!"
Người nọ nói: "Mấy người tự mình nếm thử xem, chẳng phải chút nữa sẽ biết hay sao!"
Dưới sự nỗ lực của lính bếp, các tướng sĩ đã lần lượt lấy được cơm tào phớ, bọn họ nhanh chóng ăn một miếng.
Đầu tiên là vị mặn cay của nước chấm hòa quyện với mùi thơm nồng nàn của đậu, khi vừa bỏ tào phớ non mềm vào miệng, nước chảy ra từ từng lỗ nhỏ, tào phớ tan chảy trong miệng, sau khi nuốt xuống thì hương vị còn đọng lại trong miệng rất lâu.
Nước chấm này cũng ngon không thể tả, có vị cay của tỏi ớt nhưng không quá kích thích, kết hợp hoàn hảo với hương vị của tào phớ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ban đầu các tướng sĩ ngạc nhiên vui mừng, cuối cùng thì cảm thấy rất vừa lòng, rồi sau khi ăn xong không nhịn được mà nhớ lại hương vị.
"Ôi, đã mấy ngày đầu bếp doanh không bán đồ ăn rồi, nghe bọn họ thông báo chiêu mai sẽ bày quán đúng không?”
"Đúng thế! Ngày mai đến xếp hàng sớm một chút đi!"
Các tướng sĩ vô cùng chờ mong, ước gì thời gian trôi nhanh lên, vì vậy đều cố gắng hơn nhiều vào buổi huấn luyện ngày hôm sau.
Nhóm giáo đầu cũng phát hiện gân đầu các tướng sĩ đã tích cực hơn nhiều, càng tập trung tinh thân vào việc huấn luyện nên không khỏi suy nghĩ đến việc bọn họ bị cái gì kích thích.
Bên ngoài doanh trướng của Chỉ huy SỨ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-99.html.]
Tiêu Thừa vừa bưng hai bát tào phớ đi vào cửa thì thấy một người lính khác đang nháy mắt với anh ta, khẩu hình miệng nói: "Trịnh đồng tri đang ở đây."
Tiêu Thừa nhíu mày, Trịnh đồng tri lại đến cãi nhau với Chỉ huy sứ đại nhân nữa sao.
Ông già này, chẳng lẽ lúc không đánh giặc, ông ta rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm nữa à?
Ỷ vào việc bản thân là cấp dưới cũ của Hạ lão tướng quân nên gào to thét nhỏ với đại nhân, cuối cùng thì ai mới là Chỉ huy sứ vậy hả?
Tiêu Thừa hận không thể vói tai vào để nghe ngóng một chút, chẳng lẽ ông già Trịnh này lại bắt nạt chủ của mình nữa sao. Trong doanh trướng, Hạ Vân Sâm đang bình tĩnh ngồi trên ghế đặt phía sau án thư, hai tay giao nhau chống cằm, vẻ mặt suy tư, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về lời của Trịnh đồng tri nói. Nhưng thật ra tâm hồn của y đang phiêu du ở bên ngoài.
Trịnh đồng tri chống tay lên eo, càng già càng dẻo dai, vô cùng khí thế: "Hỗn loạn, mọi thứ đều hỗn loạn! Quân doanh là nơi nào! Là một nơi có quy củi Không phải là nơi để hưởng thụ!"
Hạ Vân Sâm gật đầu, song thực ra y đang nghĩ: Bữa trưa hôm nay không biết nên ăn gì, hy vọng Tiêu Thừa có thể mang món gì đó ngon miệng đến để xoa dịu tâm trạng bị Trịnh đồng tri phá hủy của y.
Trịnh đồng tri lại đập bàn, tức giận nói: "Bây giờ lính bếp không giống với lính bếp nữa, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiên, binh lính cũng không như binh lính, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình! Tôi nghĩ toàn bộ quân doanh đều bị tên nhóc họ Giang kia làm loạn hết cả! Không thể cứ để tiếp tục như vậy được!"
Nghe ông ta nhắc đến Giang Đình, Hạ Vân Sâm nhíu nhíu mày.
"Vân Sâm, ngài có nghe tôi nói chuyện không đấy?" Lửa giận của Trịnh đồng tri nhắm đến Hạ Vân Sâm: "Vì sao trước kia ngài lại đồng ý cho đầu bếp doanh bán đồ ăn vậy chứ?!"
Hạ Vân Sâm ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói: "Vậy nên ý của Trịnh đồng tri là bảo ta thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra hay sao?"
"Đúng thết Đó đều là những người lính bình thường, bọn họ không xứng được ăn những món ăn ngon như vậy! Hơn nữa, quân lương của bọn họ chẳng lẽ lại tiêu hết vào đồ ăn sao?”
Hạ Vân Sâm nhấc mi mắt đang cụp xuống lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trịnh đồng tri: "Bọn họ không xứng đáng, vậy thì ai mới là người xứng đáng?"
Y đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh đồng tri, cảm giác vô cùng áp bức: "Bọn họ không phải là những người xông ra tiền tuyến g.i.ế.c địch hay sao? Họ không phải là những người đã hành quân ngàn dặm để tham gia quân ngũ, phải chôn thân ở nơi đất khách quê người à? Quân doanh là một chỉnh thể, cho dù có tướng lĩnh, cho dù có vũ khí và ngựa, nhưng không có người lính nào sẵn lòng đi theo ông thì có thể đánh thắng nổi không?”