Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:57:21
Lượt xem: 42

Ngoài vị ngọt ra, thứ quan trọng nhất chính là vị sữa kết hợp với vị trà, tạo ra thứ trà sữa phổ biến mà nhiều người uống ở hiện đại.

"Ngon hơn uống đường nâu nhiều, à, còn cảm giác lành lạnh của đá nữa, uống ngon quá má ơi!"

"Biết trẻ con thích uống sữa thế nào mà, đáng tiếc chỉ có một bát." Người uống trà sữa ngọt ấy quay về.

Ngay lúc một đám người khí thế hừng hực mua trà sữa thì có hai người chắp tay đứng sau đám đông nhìn vào bọn họ.

Tiêu Thừa rướn cổ quan sát, nói: "Xem ra trà sữa hôm nay không đủ bán, chắc không đến lượt chúng ta rồi."

Anh ta chép miệng chậc lưỡi, mùi vị trà sữa hôm qua vẫn còn hiện ở trong đầu, đúng là một món gây nghiện mà. Hạ Vân Sâm liếc mắt nhìn anh ta: "Anh còn chưa uống đủ à?"

Hôm qua đưa cho doanh trại Chỉ huy sứ một thùng trà sữa, Hạ Vân Sâm uống một bát, còn lại phát cho đám thân binh ở dưới.

Tiêu Thừa cười nói: "Đủ rồi, đủ rồi, tôi chỉ muốn hỏi là hôm nay ngài có muốn uống thêm một bát không, tôi có thể đi tìm Chu Đông... Ây, đại nhân, ngài về à?

Hạ Vân Sâm lạnh lùng đáp: "Quay về xử lý quân vụ."

Y sải bước nhanh chóng rời khỏi đám đông ồn ào rồi thở hắt.

Chỉ có con nít mới nghiện đồ ăn.

Mà y thì không phải con nít.

Sắc trời tối dần, rốt cuộc một thùng trà sữa lại thấy đáy.

Người mua được trà sữa thì hài lòng rời đi, người không mua được thì bực bội, bất bình, không cam lòng, ủ rũ chẳng biết làm sao, chỉ đành ngày mai đến xếp hàng sớm hơn tí.

Chú Chung và Giang Đình đang kiểm kê tiên bạc trước mặt đầu bếp doanh.

Đổ hết tiên trong bình ra, một bình đầy sụ, chia thành mấy chồng để đếm.

"Một bảy tám, một bảy chín... Chồng này là một trăm bảy mươi chín văn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-77.html.]

"Chông này là hai trăm hai mươi ba văn...

Giang Đình cộng hết tất cả con số lại, cô phấn khích nói: 'Hôm nay, tổng cộng bán được một nghìn bốn trăm sáu mươi văn! Sữa dê miễn phí, lá trà, đường trắng, hạnh nhân mua khoảng năm trăm văn, vậy nên hôm nay chúng ta lời được một lượng bạc!"

Đầu bếp doanh có mặt đều phấn khởi, chia ra bốn người Giang Đình nhận một nửa, còn lại sung công quỹ.

Mỗi ba ngày đi lên thị trấn một lần, ba ngày thì một phần hai bạc dùng để mua thêm thức ăn, hơn một trăm người của đầu bếp doanh được ăn một bữa phụ thật ngon rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nói ở đầu bếp doanh sẽ không bị đói, có thể ăn thêm tí cơm trộn ngô và cơm lúa mạch nhưng ăn thịt vẫn là đãi ngộ chỉ dành cho người đứng phòng bếp nhỏ trở lên, lính bếp bình thường sẽ không có cơ hội đó.

Chú Chung cũng vui lắm, ông ấy chia cho Giang Đình một nửa, mình lấy số còn lại, ông ấy hào phóng nói: "Đợi lần đi mua tiếp theo, chú sẽ tự đi một chuyến, mua thêm chút thịt, khao các cháu một bữa.

"Chú Chung anh minhl'

"À há, có thịt ăn rồi!"

Toàn bộ đầu bếp doanh nhộn nhịp như ăn tết, có lính bếp còn muốn tung Giang Đình lên trời, bốn người Giang Đình nhanh tay lẹ mắt mà xách thùng chạy trốn.

Chú Chung chia bảy thùng trà sữa còn lại cho người của đầu bếp doanh uống, trong doanh trướng của bọn Giang Đình cũng được chia một ấm trà.

Tạ Ninh ôm bát, thỏa mãn nói: "Cho dù uống bao nhiêu lần thì vẫn thấy ngon."

Giang Đình nhìn anh ta, không nhịn được mà thò tay nhéo mặt Tạ Ninh: "Hình như anh mập rồi."

Tạ Ninh lập tức trợn trắng mắt, không biết làm sao: "Tôi mập lên thật hả?”

Anh ta nhìn sang Tần Quyết, Tân Quyết gật đầu.

" y da... Chắc chắn là do gần đây ăn quá ngon nè." Tạ Ninh nắm tóc: "Có điều đây cũng là chuyện tốt, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ mà thôi."

Giang Đình lấy năm trăm văn tiền kia rồi chia làm bốn phần. Tạ Ninh từ chối: "Anh và Tần Quyết cực nhất, các anh lấy nhiều hơn đi, tôi không dùng nhiều như vậy, tôi có làm gì đâu."

Hà Kính cũng nói: "Tôi chỉ lấy một phần thôi."

Tần Quyết lắc đầu, đặt tiên vào trong tay bọn họ: "Đây không phải là vấn đề làm ít làm nhiều, đây là tâm huyết của bốn chúng ta, sau này chúng ta phải bán những món khác, vậy chẳng lẽ lần nào cũng phải phân chia rõ ràng thế à?"

Loading...