Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:57:16
Lượt xem: 44
Khi trời tối sầm, mọi người cơm no rượu say ngồi trên ghế tiêu thực. Chú Chung cười hỏi Giang Đình: "Được rồi, ăn cũng ăn, uống cũng uống rồi. Các cậu có yêu cầu gì cứ đề nghị thẳng đi."
Giang Đình và đám Tạ Ninh liếc nhau mà lòng mừng khấp khởi. Biết chuyện đã thành công, họ lập tức nói: "Vừa rồi mấy người Tạ Ninh cũng đã nói qua tình hình đại khái rôi. Chúng tôi muốn bán trà sữa trong quân. Chúng tôi lấy một nửa lợi nhuận, một nửa còn lại để trợ cấp mua thức ăn."
Chú Chung và hai quản sự còn lại liếc nhìn nhau. Quản sự kho lúa là người hiền lành, chú Chung nói gì ông ấy cũng không phản đối. Quản sự phòng bếp nhỏ thì há miệng mắc quai*, không còn cách nào để phản đối.
*Há miệng mắc quai(có 2 nghĩa): 1. Hành vi né tránh, không dám nói ra khuyết điểm của người khác vì sợ đụng đến khuyết điểm của mình. 2. Đã ăn hối lộ của người ta thì không thể nói xấu về người ta được.
Cuối cùng, chú Chung võ tay cái bộp: "Được, chốt vậy nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng Giang Đình cũng dạy được đám lính bếp trong phòng bếp làm ra món cơm lúa mạch rồi. Giờ đây, bánh bột ngô họ làm đã không còn bị cháy sém bên ngoài hay là có tình huống do quá khô mà suýt nghẹn c.h.ế.t người nữa.
Mấy ngày nay, rất nhiều tướng sĩ đã khen đầu bếp doanh có tâm, điều này khiến cho cả đầu bếp doanh đều thấy hãnh diện, nháo nhào đòi Giang Đình tiếp tục cải tiến hương vị thức ăn.
Tuy nhiên, không bột đố gột nên hồ*, chỉ mới là cơm trộn ngô với canh rau dại mà Giang Đình đã nhức cả đầu, giờ cô cũng chưa nghĩ ra cách cải thiện gì khác. *Không bột đố gột nên hồ: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.
Còn vê cơm lúa mạch, Giang Đình cảm thấy có thể tiến hành bước tiếp theo, đó chính là xay bột mì, cái này cân dùng đến cối xay đá, vừa hay cô sắp đi mua lá trà và đường cát trắng, thế nên lần này cô cũng định đi theo mua luôn.
Chú Chung đã phê chuẩn lời thỉnh cầu của cô, đồng ý cho mua cối xay đá và nộp giấy bạc cho phòng thu chỉ trong doanh để nơi đó cung cấp bạc.
Cối xay đá phải đặt hàng ở chỗ thợ đá, một đầu bếp doanh đã phải cần đến mười cối xay đá, tìm khắp các cửa hàng thợ đá trên thị trấn, nhanh nhất cũng phải đến nửa tháng mới gom đủ. Sau khi đặt hàng cối xay đá, Giang Đình lại mua rất nhiều trà thô, đường cát trắng và diêm tiêu, đây đều được mua từ bạc chú Chung ứng trước đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-74.html.]
Trà thô không đắt, loại dân chúng bình thường uống đã rất tốt rồi, còn đường cát trắng là thứ quý giá, còn đắt hơn cả thịt.
Hiện giờ cách làm đường cát trắng vẫn còn thô sơ, mấy cân đường nâu mới có thể cho ra một cân đường cát trắng nên Giang Đình mua thêm một chút đường nâu để sử dụng chung.
Trên đường về, Giang Đình ngôi trong xe bò, đảo mắt nhìn hoàng hôn đỏ nơi chân trời, cảm thán nói: "Nếu mình tự làm được đường tốt biết mấy."
Chỉ là cách làm đường rất mệt, cần một số lượng lớn mía ngọt, trình tự làm cũng phức tạp, lại sản xuất ra đường cát trắng nữa, cái đó càng rắc rối hơn.
Một người lính bếp cười cô: "Cậu tham lam quá, nếu cái gì cũng biết thì mấy người bình thường như chúng tôi biết sống sao hả?" Chu Đông bao che khuyết điểm nói: "Gì vậy, trong mắt tôi thì Giang Đình cái gì cũng biết, có được chưa?"
Giang Đình cười đáp: "Tôi chỉ nói cho vui miệng thôi, gân Yến Tử Khê đâu có loại mía ngọt thích hợp.'
Nói đến trông trọt, Giang Đình chợt nghĩ đến thứ khác, bèn hỏi: "Chúng ta sẽ hạ trại ở Yến Tử Khê trong bao lâu?"
Chu Đông trả lời: "Chưa thể nói chính xác, hiện giờ tuyến biên giới đã lùi xa về phía Nam, có thể tương lai nơi đây chính là đại bản doanh, trừ khi biên thành mất... Phỉ phui, xem cái miệng ta nói khùng nói điên gì nè, tóm lại là sẽ chưa dễ đi đâu."
Giang Đình nói: "Nói như vậy có nghĩa là có thể xem nơi đây như là nhà của chúng ta?"
Một lính bếp rảnh rỗi nằm trên xe bò cắn hạt dưa: "Cũng không hẳn, sau khi tòng quân thì làm gì có nhà, ê, nhóc con, cậu nhớ nhà à? Nhớ mẹ hả?"
Giang Đình bật cười, mẹ của cô đã mất trong một lần thực hiện nhiệm vụ lúc cô được mấy tuổi, còn về mẹ của nguyên thân thì khỏi nhớ cũng được.