Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:57:01
Lượt xem: 35
"Không có! Không có quy định!"
"Thích ăn chứ, thích ăn lắm luôn đó, chỉ là chúng tôi chưa từng nghĩ tới thôi."
"Hu hu tôi có nằm mơ cũng muốn ăn sủi cảo do mẹ tôi nấu đấy."
Một người lính bếp còn khá nhỏ tuổi đột nhiên nhớ đến đã hơn một năm rồi bản thân chưa được gặp người nhà, cậu ta nhớ tới món ăn của mẹ mình làm thì viên mắt không nhịn được đỏ lên.
Giang Đình đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Trước tiên chúng ta làm cho xong phần bánh nướng lúa mạch cho tối nay đi.
Chẳng bao lâu sau, nồi đã được đốt nóng lên, Giang Đình cầm một bó rơm và nói: "Vì để tránh dính nôi cũng như tránh cho bánh nướng bị khét thì lửa phải nhỏ, thứ hai là phải dùng thứ này chà xát lên, như vậy có thể làm cho nồi được trơn bóng."
Những lính bếp xung quanh đều làm theo cô, áp bánh nướng vào sát trong nồi rồi dùng lửa nhỏ để nướng một cách từ từ, sau khi trở mặt thì đảm bảo bên trong bánh nướng đã chín mà bên ngoài thì vàng óng xốp giòn.
"Ừ, hình như thơm hơn lúc trước thì phải."
"Trước đây làm gì có mùi thơm, nếu không bị khét thì cũng là còn sống."
"Cậu mở miệng nói còn không thấy ngại à? Ai kêu cậu dùng lửa nhỏ, dùng lửa to nữa đi."
"Nói nhảm, anh nói cứ như thể anh không như vậy ấy..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhóm lính bếp tràn đầy phấn khởi, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào trong nồi, mặc dù mở miệng trêu ghẹo nhau nhưng tâm trí của bọn họ vẫn luôn cực kỳ tập trung vào việc nướng bánh thật cẩn thận, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Bọn họ sắp làm ra mẻ bánh nướng lúa mạch hoàn hảo đầu tiên trong đầu bếp doanh! Chắc chắn có thể làm lác mắt toàn bộ quân doanh luôn!
Chẳng bao lâu sau, mẻ bánh nướng đầu tiên đã được xúc ra và đặt vào trong rổ, mẻ thứ hai đã được đưa vào nôi ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-66.html.]
Giang Đình câm một chiếc bánh nướng lên thổi mấy cái rồi xé một miếng nhỏ đưa vào trong miệng nếm thử.
Mùi hương lúa mạch nồng nàn xộc vào mũi, bên ngoài bánh hơi vàng và giòn, bên trong đã chín đều, bánh cũng không khô và không quá cứng, độ mêm vừa phải, ngay cả sự hiện diện của cám lúa mạch cũng đã bị giảm bớt và bớt gây khó chịu cho cổ họng.
Có thể nói đây là một chiếc bánh nướng đủ tiêu chuẩn.
"Các anh nếm thử xem.' Cô xé chiếc bánh nướng ra thành từng miếng nhỏ rồi chia cho mọi người nếm thử, trên khuôn mặt của mọi người đều lộ ra sự kinh ngạc.
“Đây thật sự là bánh nướng lúa mạch chúng ta đã làm sao?"
"Anh nhéo tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Tại sao nó lại thay đổi rồi?"
Giang Đình cười nói: "Cái này vẫn chưa phải là cái ngon nhất đâu. Nếu như có thể tách bột lúa mạch và cám lúa mạch ra, chỉ dùng bột lúa mạch để nhào thành bột, sau đó gói nhân thịt ở bên trong rồi dùng dầu để rán. Sau khi cắn một miếng thì ở bên ngoài sẽ xốp giòn còn ở bên trong sẽ thơm mùi thịt, cái hương vị đó....
"Ôi... Anh đừng nói nữa!"
Những người ở xung quanh chỉ cần tưởng tượng là đã chảy nước miếng ròng ròng, con sâu thèm ăn cũng bắt đầu rục rịch.
"Hãy làm việc chăm chỉ, nói không chừng một ngày nào đó các anh có thể ăn được thôi." Giang Đình an ủi bọn họ.
Mọi người cũng không đặt nhiều hi vọng vào bánh bột ngô nhân thịt, sau khi ôn ào một lát thì bọn họ lại tiếp tục làm bánh nướng.
Chẳng bao lâu sau thì mặt trời đã ngả về phía Tây, cũng là lúc đến giờ ăn cơm tối.
Từng thùng lớn đựng cơm trộn ngô được khiêng lên xe đẩy, từng rổ bánh nướng lúa mạch cũng đi theo sát ở phía sau, kèm theo đó là canh rau dại và đậu tương. Bữa ăn của tối nay lần lượt được đưa đến mỗi đại doanh.
Giang Đình cũng nướng vài nồi bánh, cô không cảm thấy mệt mỏi, chỉ có điều cô đã bị cái nóng làm cho choáng váng đầu óc. Tiết trời tháng Tám là nóng nhất, bầu trời không gợn một bóng mây, đến cả ánh tà dương rọi lên trên cơ thể cũng mang theo hơi nóng.