Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 619
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:34
Lượt xem: 8
Giang Đình nhìn căn nhà nhỏ gọn gàng ngăn nắp nhưng rõ ràng là dành cho người độc thân này, nói: "Tôi thấy anh rất thích sạch sẽ. Trong nhà có lắp đặt hệ thống hút bụi sao?"
Hạ Vân Sâm nói: "Không, tiên lương của tôi không đủ khả năng lắp đặt, nên thỉnh thoảng tôi sẽ quay lại sống ở đây."
"Lúc đưa bạn gái về ở sao?"
Hạ Vân Sâm: .... Tôi không có bạn gái."
"Vậy tốt rồi, tôi sợ làm phiên anh."
Hạ Vân Sâm cảm thấy giọng điệu của Giang Đình có chút kỳ quái, nhưng với chỉ số EQ có hạn của anh mà nói cũng không thể nghe ra được điều gì.
"Hơn một tháng không vê, trong nhà có chút bẩn, tôi dọn dẹp trước." Anh cởi áo khoác đen, để lộ áo len cổ chữ V màu xanh đậm và áo sơ mi bên trong, sau khi cởi cúc và xắn tay áo lên, anh đi vào góc tìm dụng cụ lau chùi và bắt đầu làm việc.
Giang Đình ngồi trên xe lăn, hơi nheo mắt đánh giá tấm lưng thẳng, eo thon, đôi chân dài và khuôn mặt không tì vết của Hạ Vân Sâm.
Khóe môi cô từ tử nhấch lên, lẩm bẩm: "Hình như cũng không tệ."
Cô thử cử động ngón tay, phát hiện một ngày sau khi tỉnh lại, tình trạng của cô đã khá hơn chút, các ngón tay không còn cứng ngắc như lúc đầu, bây giờ đã có thể cố gắng nắm lấy.
Cô hỏi những người ở viện điều dưỡng, với trường hợp của cô được điều trị tốt thì có thể hồi phục từ năm mươi đến sáu mươi phần trăm, nghĩa là lúc đó cô có thể thực hiện một số động tác đơn giản. Nhưng cô sẽ không sẵn lòng làm kẻ vô dụng suốt đời.
Hạ Vân Sâm dọn dẹp phòng xong, đi đến tủ lấy ga trải giường và chăn bông sạch sẽ trải lên, rôi mới chống tay nói: "Muộn rồi, cô có muốn ăn gì không?”
Anh lục lọi các ngăn tủ, cuối cùng chỉ tìm thấy một gói mì ăn liền.
Đừng nhìn thời đại đã phát triển đến thế giới mới rồi, nhưng con người vẫn chưa thoát khỏi cơn thèm ăn, ăn uống vẫn là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống.
Mì ăn liền phổ biến vào đầu thế kỷ này, trải qua sự thay đổi của hàng chục thế hệ, ngoài việc trở nên lành mạnh và tiện lợi hơn, chúng vẫn thống trị vững chắc thị trường thức ăn nhanh.
Hạ Vân Sâm có chút xấu hổ, chỉ một gói thì không đủ cho hai người.
"Tôi ra ngoài mua một ít đồ."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi báo động.
Âm thanh này đều không lạ lẫm gì với người dân, nó có nghĩa là tối nay chính phủ và quân đội chính phủ sẽ phát động một chiến dịch đặc biệt chống lại tàn dư của tổ chức phản loạn, mọi người nên ở nhà và không ra ngoài. Nếu không, những người bị phát hiện sẽ bị coi là thành viên của tổ chức phản loạn.
Tim Hạ Vân Sâm đập thình thịch.
Vốn dĩ anh muốn đưa Giang Đình vào phòng ổn định xong, lại cho cô ăn gì đó rồi quay về ký túc xá trường quân đội, ai mà ngờ rằng tối nay anh không thể ra khỏi cửa này luôn.
Chẳng lẽ buổi tối anh ấy phải cùng phòng với Giang Đình sao?
Giang Đình tò mò hỏi: "Bên ngoài có tiếng gì vậy?"
Hạ Vân Sâm giải thích ngắn gọn cho cô. Giang Đình gật đầu: "Vậy anh đừng đi ra ngoài, anh ăn đi, tôi không đói.
Hạ Vân Sâm đang định nói mình cũng không đói, đồ ăn nên để cho người bệnh, nhưng Giang Đình lại nhìn mì ăn liền nói: "Tôi vừa mới tỉnh dậy, hôm nay không thích hợp ăn gì cả, thời gian tới cũng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi.
Hạ Vân Sâm âm thâm giật mình, trong lòng nghĩ không hiểu sao bản thân có thể quên hết những chuyện này? Tối nay anh xảy ra chuyện gì vậy chứ? Anh đã phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy, nếu như huấn luyện viên Giang biết được...
"Vậy tối nay cô ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên sô pha, tôi nấu chút mì trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-619.html.]
Nói xong, anh bật hệ thống điều chỉnh nhiệt độ, mở trình chiếu ba chiều lên để Giang Đình chọn phim xem, sau đó vào bếp nấu mì ăn liền. Trong lúc nấu mì, anh không khỏi nhìn lại Giang Đình trong phòng khách, cau mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình như anh đã nhặt về một củ khoai nóng phỏng tay rồi.
Ngày mai anh vẫn nên tìm cách liên lạc với nhà họ Hạ thôi, anh không có tiên tìm người chăm sóc và nấu ăn cho cô.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt Giang Đình nhìn anh cứ mãi hiện lên trong đầu, khiến anh có một cảm giác quen thuộc từ sâu trong tâm hồn, cảm giác này là từ đâu đến chứ?
Anh không khỏi nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm manh mối trong đầu.
Lúc này, một khuôn mặt quen thuộc lướt qua trong tâm trí anh.
Đó là khuôn mặt của huấn luyện viên Giang!Một tiếng "keng" phát ra, tay Hạ Vân Sâm run lên, chiếc bát trong tay rơi xuống bàn bếp, may mắn là chiếc bát rất chắc chắn, không hề bị vỡ.
Lúc này, một tiếng động nhỏ chuyên đến, Giang Đình ấn nút trên chiếc xe lăn thông minh, xuất hiện chính xác ở cửa bếp.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng và lo lắng: "Sao vậy? Anh có bị thương không?”
Hạ Vân Sâm tỉnh táo lại, lắc đầu: "Không sao, tay tôi trơn.'
Anh im lặng nấu mì, cùng lúc lấy ra một chiếc ly rửa sạch rồi đưa cho Giang Đình một ly nước ấm.
"Uống nước không?"
Giang Đình ngoan ngoãn gật đầu: "Uống."
Hạ Vân Sâm một tay nắm chặt, một tay cầm ly, giống lên chiến trường tiến đến gần miệng cô, rôi để miệng ly vào khe hở giữa môi cô, từ từ rót vào.
Giang Đình cụp mắt uống từng ngụm nhỏ, giống như con thú nhỏ đang uống nước bên ao.
Hạ Vân Sâm cứ liên tục rót nước, Giang Đình chỉ đành tiếp tục uống, đến khi cô không thể uống nổi nữa, chỉ có thể ngước mắt lên chớp chớp.
Lúc này Hạ Vân Sâm mới ý thức được, bỏ chiếc ly ra, câm khăn giấy do dự hỏi: "Lau, lau không?”
"Lau, có một chút nước rớt vào cổ tôi."
Hạ Vân Sâm quay mặt đi, nhanh chóng cầm khăn giấy lau đi những giọt nước trên cằm Giang Đình, rồi rút tay lại, vò khăn giấy thành một quả bóng ném vào máy nghiền rác, động tác cực kỳ liên mạch.
"Cảm ơn rất nhiều."
Giang Đình mỉm cười rồi điều khiển chiếc xe lăn rời đi.
Hạ Vân Sâm đổ mì vào bát, chỉ mấy miếng đã ăn hết, sau đó nhanh chóng dọn sạch sẽ, anh bước ra nhìn đồng hồ rôi nói: "Đã gần mười một giờ rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ."
Nói xong, hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Bởi vì bọn họ nhận ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Đây là căn nhà hai tâng, phòng ngủ ở tâng hai, trong nhà không có thang máy, nếu Giang Đình muốn đi lên...
"Cô..." Hạ Vân Sâm một tay chống eo, một tay gãi đầu, buồn phiền và xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Giang Đình hiểu ý nói: "Tôi ngủ trên sô pha là được rồi, anh có thể bế tôi lên sô pha được không?”